Bản thân áo thun hồng không có vấn đề gì, nhưng áo thun hồng vừa ngắn vừa chật thì rất có vấn đề.
Chu Lân Nhượng gắt gỏng kéo vạt áo lên, một giây cũng không thể đợi được nữa, trực tiếp cởi ra.
Thầm Niên mang theo hai túi sữa bò nóng và bánh mì nướng trở về, mở cửa xe liền khiếp sợ nhìn thấy cảnh này ——
Nghê Diên làm sai núp trên ghế, trên mặt Chu Lân Nhượng mây đen dày đặc đang cởi áo.
“Con trai con đang làm gì đấy!” Giọng nói của Thầm Niên bất giác phóng đại.
Chu Lân Nhượng không nói gì mà nhìn cô ấy một cái sau đó xuống xe ra phía sau lấy vali, tìm một cái áo thun đen sạch sẽ mặc vào.
Bầu không khí trong xe rất kỳ lạ.
“Rốt cuộc là hai đứa có chuyện gì thế?” Lúc bắt đầu đi trời vẫn còn tối, Thầm Niên không để ý Chu Lân Nhượng mặc gì.
“Cô giáo.” Nghê Diên nói, “Lúc nãy Lân Lân mặc áo của Phẩm Như*.”
(*Trên mạng có một câu “Tại sao cô lại mặc quần áo của Phẩm Như?” xuất phát từ bộ phim Hoa Hồng Có Gai, ý nghĩa của câu này để phàn nàn một người ăn mặc quá mức lẳng lơ.)
Chu Lân Nhượng đã hoàn toàn tỉnh táo, “Cô là Phẩm Như à?” Cái áo đó rõ ràng là đồ của cô.
“Bất kể như thế nào con cũng không thể trực tiếp cởi áo trước mặt con gái như vậy chứ con trai.” Thầm Niên nói, “Coi chừng bị nghi ngờ đang chơi trò lưu manh.”
Nghê Diên dùng sức gật đầu.
Chu Lân Nhượng nghiêng người về phía trước, giả vờ muốn nhận sữa bò Thầm Niên đưa nhưng một tay khác lại đang bí mật khoác lên vai Nghê Diên.
Đầu ngón tay ấm áp lướt qua gáy cô, nặng nề ấn một cái.
Một chút cảm xúc ngứa ngáy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-phai-cau-chan-song-roi-khong/2783577/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.