Có lẽ thật sự là nhờ sự phù hộ của chiếc túi may mắn mà Nghê Diên cảm thấy năm cuối cấp của mình trôi qua rất suôn sẻ.
Cô bình tĩnh đối mặt với các bài thi tuần, thi tháng, thi thử. Trong mỗi bài kiểm tra, cô tổng hợp kinh nghiệm, kiểm tra những thiếu sót và củng cố kiến thức.
Dù không thể đạt được kết quả như mong muốn trong mỗi kỳ thi nhưng cô có tâm lý ổn định, điềm tĩnh như một vị sư già.
Khi thời gian vô cùng eo hẹp, cô gọi cho bạn trai nhà bên. “Lân Lân, qua nạp điện đi.”
Sau đó Chu Lân Nhượng liền qua. Từ 301 đến 302 chỉ cách mấy bước.
Cậu vừa tắm rửa xong, mang theo hơi nước và mùi thơm của sữa tắm bế Nghê Diên ra khỏi bàn học.
“Được nghỉ thì cứ nghỉ ngơi đi.” Chu Lân Nhượng nói.
Nghê Diên thuận thế ngồi lên đùi cậu, nói: “Tôi muốn nghe cậu kể chuyện xưa.”
Chu Lân Nhượng trầm tư suy nghĩ, “Ngày xửa ngày xưa, có một con heo muốn vào kinh thi và trở thành ‘Heo của các loài heo’. Bất kể cái lạnh khắc nghiệt hay cái nóng thiêu đốt, mỗi ngày nó đều dậy thật sớm để học, cho đến một ngày…”
Nghê Diên lặng lẽ đợi phần tiếp theo.
“Cho đến một ngày, con heo mệt quá nên chết rồi.” Chu Lân Nhượng nói. Nghê Diên vùi đầu vào quần áo cậu, không nhịn được cười.
Chu Lân Nhượng vén tóc bên mặt cô, cậu cũng cười nói: “Ngày xửa ngày xưa, có một con heo…”
Nghê Diên ngắt lời: “Sao lại giống lúc nãy thế?” “Còn chưa kể xong mà, chị đừng vội.”
Chu Lân Nhượng tiếp tục nói: “Con heo này là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-phai-cau-chan-song-roi-khong/2783600/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.