🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Quả thật Thẩm Kiến Thanh không nói dối, chiều nay cậu đã đưa một người Miêu đến.

Người Miêu kia chừng hơn năm mươi tuổi, trông cỡ tuổi cha tôi, chỉ là khuôn mặt đầy vẻ từng trải, nếp nhăn chằng chịt và làn da ngăm đen pha lẫn sắc vàng xạm, rõ ràng là người quanh năm làm việc nặng nhọc. Ông đeo một cái giỏ đan bằng tre trên vai.

Đi cùng ông ta là Hoàn Huỳnh.

Cô ấy cũng đến ư?

Người Miêu kia đặt giỏ tre xuống, lấy ra dụng cụ nắn xương. Nhìn thấy chúng tôi bất giác hơi sợ hãi, nhưng so với việc tàn phế hoàn toàn, thì nỗi đau thể xác có là gì.

Thẩm Kiến Thanh đứng ngoài cửa, vẫn chưa bước vào, Hoàn Huỳnh quay người lại nói gì đó với cậu.

Sắc mặt Thẩm Kiến Thanh trở nên khó coi, vô cảm nhìn cô, còn Hoàn Huỳnh thì điềm nhiên đối diện ánh nhìn của cậu.

Tuy tôi không hiểu tiếng Miêu, nhưng vẫn cảm nhận được bầu không khí căng thẳng giữa họ.

Một lúc lâu sau, Thẩm Kiến Thanh mới rời mắt, sải vài bước tới bên cạnh tôi, giọng nói dịu đi: "Em có chút việc, lát nữa quay lại. Anh đừng sợ, sẽ không đau lắm đâu. Em về sẽ mang cho anh bánh nếp và trái cây mật."

Tôi dựng thẳng lưng, gượng gạo gật đầu. Khi chạm phải ánh mắt của Thẩm Kiến Thanh, tôi bỗng thấy xa lạ vô cùng. Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai an ủi tôi như vậy. Bố mẹ tôi chủ trương giáo dục theo kiểu kiên cường độc lập, ngã bị thương thì tuyệt đối không được khóc. Nếu tôi đau mà khóc, bố sẽ quát mắng nghiêm khắc, cho rằng khóc lóc là hành vi rất "không nam tính".

Lâu dần, tôi tự hình thành thói quen không bộc lộ sự sợ hãi hay đau đớn. Nhưng Thẩm Kiến Thanh... cậu lại nhìn thấu nỗi sợ của tôi.

Thẩm Kiến Thanh cười, siết nhẹ tay tôi, quay người nói gì đó với ông lão người Miêu, ông ta gật đầu liên tục, lúc này cậu mới yên tâm rời đi.

Ông lão người Miêu không nhìn tôi, chỉ cúi đầu bắt đầu làm việc rất chăm chú.

Thật ra tuy quá trình đó có đau, nhưng vẫn nằm trong giới hạn chịu đựng được. Không lâu sau, ông lão hai tay nắm lấy chân tôi, "rắc" một tiếng, tôi đau đến nghiến răng, mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán, cuối cùng cảm thấy cổ chân bị lệch mấy hôm nay được nắn về lại vị trí cũ.

Rất nhanh sau đó, ông đắp cho tôi một loại thuốc thảo dược màu xanh thẫm, dùng tấm gỗ cố định lại, rồi quấn dây cỏ thành nhiều vòng để giữ chặt.

"Phù——" Làm xong tất cả, ông thở dài một hơi, lau mồ hôi.

Tôi quay sang Hoàn Huỳnh nói: "Có thể giúp tôi nói lời cảm ơn không?"

Hoàn Huỳnh nhún vai, biểu cảm khó hiểu.

Tôi còn đang nghi hoặc thì thấy ông lão người Miêu đã thu dọn xong giỏ tre, bất ngờ xoay người quỳ sụp trước mặt tôi!

Quỳ tôi làm gì chứ?!

Tôi vừa kinh ngạc vừa hoảng hốt, vội chống chân phải muốn đứng dậy đỡ ông. Nhưng ông lão liên tục lắc đầu, khuôn mặt già nua đầy vẻ khẩn cầu, đôi mắt đục ngầu tràn ngập lệ, miệng không ngừng lầm rầm nói thứ ngôn ngữ tôi nghe chẳng hiểu.

"Cái này, ông sao vậy! Mau đứng dậy đi! Ông..." Tôi kéo ông ấy, nhưng ông không nhúc nhích, miệng vẫn tiếp tục lẩm bẩm. Hai mươi mốt năm sống trên đời, tôi chưa từng bị ai quỳ trước mặt, hoảng đến mức chẳng biết nên làm gì, cuối cùng đành cầu cứu Hoàn Huỳnh.

Hoàn Huỳnh thở dài nói: "Chuyện này, chỉ có anh mới giúp được thôi."

Tôi nói: "Cô bảo ông ấy đứng dậy trước đã, chuyện tôi có thể giúp thì nhất định sẽ giúp."

Hoàn Huỳnh bước lên đỡ ông, nói gì đó với ông lão, quả nhiên ông lão ngừng khóc, theo lực của Hoàn Huỳnh mà đứng lên.

Tôi mới thở phào một hơi, cảm giác có người quỳ trước mặt thật sự quá ngượng ngập: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

Hoàn Huỳnh ngập ngừng nói: "Tối, hôm qua, Thẩm Kiến Thanh dẫn người, trong đêm, bắt được phản đồ trong bản. Theo, quy định của bản, phản đồ... sẽ bị, đày vào rừng có cổ trùng."

Chuyện này thì liên quan gì đến tôi?

Thấy vẻ mặt hoang mang của tôi, Hoàn Huỳnh giải thích: "Tên phản bội A Tụng... là con trai của chú Lô Kỳ... là đứa con trai duy nhất."

Chẳng trách ông lại đau lòng đến vậy, thì ra kẻ phản đồ là con trai ông.

Hoàn Huỳnh ngập ngừng thêm một lúc rồi nói: "Hơn nữa, cậu ta phản bội... là vì những người bạn đi chung với anh."

Câu nói của cô như một cú nện mạnh vào lòng tôi.

Cậu ta vì Khưu Lộc, Ôn Linh Ngọc bọn họ sao?

Tôi nắm chặt cổ tay Hoàn Huỳnh: "Bạn tôi... bọn họ sao rồi?!"

Vậy thì... tốt quá rồi!

Họ đi rồi, chắc chắn sẽ đưa người quay lại tìm tôi!

"Trước đó Thẩm Kiến Thanh từng nói, họ đã trúng loại cổ trùng gì đó..." Tôi vẫn không yên tâm.

Hoàn Huỳnh cụp mí mắt, che đi ánh nhìn trong đôi mắt mình: "Chuyện này... tôi cũng không rõ."

Tôi hỏi: "Vậy tôi có thể làm gì?"

Hoàn Huỳnh nói: "Một khi đã vào rừng cổ trùng, chắc chắn sẽ chết, trừ khi trưởng thôn hoặc người kế nhiệm trưởng thôn chịu thả người."

"Trưởng thôn... chẳng phải là ông của cô sao?"

Hoàn Huỳnh lắc đầu: "Ông tôi đã lớn tuổi, nhiều chuyện không còn tham gia nữa. Chuyện này đã hoàn toàn giao cho Thẩm Kiến Thanh xử lý."

Tôi sững người, hỏi: "Thẩm Kiến Thanh là người kế nhiệm trưởng thôn sao?"

"Phải."

Nghi ngờ trong lòng tôi cuối cùng cũng được giải đáp. Những người dân trong thôn vì sao lại vừa kính nể vừa kiêng dè cậu, là vì thân phận của cậu thật sự không bình thường. Chỉ là tôi chẳng ngờ, Thẩm Kiến Thanh còn trẻ như thế, trong thôn còn rất nhiều thanh niên tráng kiện, sao cậu lại được chọn làm người kế nhiệm?

Hoàn Huỳnh nói: "Chú Lô Kỳ thật đáng thương, chỉ có duy nhất một người con trai. Hơn nữa, A Tụng là vì cứu đồng đội của anh mới phản bội bỏ trốn. Nếu không phải do các anh, A Tụng đã không làm ra chuyện đó. Lý Ngộ Trạch, anh nhất định phải giúp."

Tôi chưa từng nghĩ sự xuất hiện của mình lại mang đến nhiều rắc rối đến vậy cho ngôi làng yên bình này, càng không ngờ sẽ khiến số phận bao người rẽ sang một hướng khác.

Đôi mí mắt già nua của Lô Kỳ cụp xuống, trong mắt lộ rõ vẻ cầu xin. Bất chợt tôi thấy ghen tị với A Tụng — ít nhất bố cậu ấy sẵn sàng quỳ xuống trước một người xa lạ chỉ để cứu mạng con mình.

Mà những lời của Hoàn Huỳnh, chẳng còn nghi ngờ gì nữa, đã đặt tôi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Nếu tôi không giúp, chẳng khác gì không phải con người.

"Tôi bằng lòng giúp. Nhưng không chắc có thể thuyết phục được Thẩm Kiến Thanh." Tôi khẽ nói.

Hoàn Huỳnh lập tức giãn mày, lộ ra nụ cười đầu tiên từ khi bước vào phòng, quả quyết nói: "Nếu đến anh mà còn không thuyết phục được anh ấy, thì sẽ không có ai làm được đâu."

Hoàn Huỳnh lại quay sang nói với Lô Kỳ một câu, chắc là bảo rằng tôi đã đồng ý. Quả nhiên, vừa dứt lời, Lô Kỳ lại định quỳ xuống cảm tạ, nhưng bị tôi và Hoàn Huỳnh đồng thời đỡ lại.

"Ngày xử trảm là trưa mai. Nhất định phải tranh thủ thời gian." Đôi mắt dài và hẹp của Hoàn Huỳnh nhìn chằm chằm vào tôi, nghiêm túc dặn dò.

Trong ánh mắt đầy trông đợi của Lô Kỳ dường như chất chứa ngàn lời chưa nói.

Tôi tránh ánh mắt ấy, khẽ gật đầu. Rất nhanh sau đó, họ rời đi.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.