🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cơn mưa này quá lớn, dù có che ô thì cả người Hoàn Huỳnh cũng bị ướt sũng. Cô ấy chạy vội đến trước nhà treo, tà váy nặng trĩu vì bị thấm nước nên trông khá chật vật. Vừa ngó quanh vừa hấp tấp nói,"Lý Ngộ Trạch, thôn... ngoài thôn xảy ra chuyện rồi. Tôi đến... mang ít thuốc đuổi trùng cho anh."

Tôi sững lại: "Đuổi côn trùng? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Thẩm Kiến Thanh cũng vội rời đi rồi."

Hoàn Huỳnh bước lên bậc thang của nhà treo, lắp bắp giải thích:"Trong núi... nguy hiểm lắm, nhiều trùng. Cứ cách vài năm sẽ có nạn sâu bệnh. Người Miêu trong thôn... luyện cổ nên họ có thể xua trùng. Vừa rồi... phát hiện trong rừng cổ trùng, có con trùng mới xuất hiện, sẽ gây hại cho thôn."

Tuy nghe mơ hồ nhưng tôi cũng đoán được đại khái ý.

Núi cao ẩm thấp và có nhiều đầm lầy chính là môi trường lý tưởng cho trùng sinh sôi. Với người dân trong thôn, đám trùng này chắc chắn là mối đe dọa lớn. Tôi từng đọc nhiều tin tức về những loại trùng độc trong rừng có thể gây thương vong cho con người.

Cơn mưa liên miên này rõ ràng là điều kiện sinh sản lý tưởng cho chúng.

Tôi nói: "Vừa rồi Thẩm Kiến Thanh có đi cùng một cô gái nhỏ, vội lắm, chắc là tìm cách xử lý."

Hoàn Huỳnh gật đầu: "Trong thôn... người luyện cổ giỏi nhất là thôn trưởng. Vì... cổ trùng họ luyện có thể xua đuổi mấy loài trùng đáng sợ. Thẩm Kiến Thanh... và cô A Thanh, đều rất lợi hại."

Thảo nào cậu ta trẻ tuổi vậy đã được chọn làm người kế nhiệm. Thì ra là vì cậu có thể bảo vệ được cả thôn.

Giờ tôi mới hiểu vì sao người trong thôn lại kính sợ cậu như thế.

Có lẽ tổ tiên của họ đã sống ở vùng núi sâu này mấy trăm năm, sớm đã tìm được cách dung hòa với thiên nhiên. Lấy trùng trị trùng — chỉ là tôi vẫn chưa hiểu làm sao mà họ có thể thuần hóa và luyện hóa chúng.

Con Hồng Hồng của Thẩm Kiến Thanh trông ngoan ngoãn, còn hiểu ý người. Trong khi con trùng nhỏ xíu kia còn không to bằng móng tay, muốn luyện hóa chắc chắc sẽ khó như lên trời.

"Ông tôi... già rồi, không thể vào rừng cổ trùng nữa. Ông sẽ... dùng cổ của mình bảo vệ thôn. Tôi nhớ anh ở đây... một mình, nên đến... mang cái này cho anh." Hoàn Huỳnh vừa nói, cô vừa lấy ra một túi vải nhỏ chừng bằng bàn tay từ trong ngực áo. Vì được giữ sát người nên nó còn vương hơi ấm trên người cô, "Anh... rắc vào góc phòng là được, không cần dùng nhiều, côn trùng... sẽ không dám đến."

Dù người cô ướt sũng, nhưng túi thuốc vẫn khô ráo nguyên vẹn. Tôi không khỏi thấy cảm động.

"Tại sao... cô lại..." Tôi lắp bắp hỏi.

Hoàn Huỳnh khẽ cong mày cười: "Anh cứ... xem như tôi tốt bụng đi. Nhìn thấy anh... tôi lại nhớ đến cậu Thẩm Tư Nguyên."

Nghe đến cái tên Thẩm Tư Nguyên, trong lòng tôi như có tảng đá đè nặng lên. Tôi ngập ngừng hỏi: "Trước đây cô từng hỏi tôi... có muốn rời đi không. Chẳng lẽ cô..."

Sau lần bỏ trốn thất bại trước, tôi đã hiểu rất rõ — nếu không có người ở đây giúp đỡ, chỉ dựa vào mình tôi thì rất khó để thoát khỏi dãy núi này.

Hoàn Huỳnh nhíu mày, nói: "Nếu anh ấy đối xử tệ với anh, anh muốn... rời khỏi đây, tôi có thể... nghĩ cách giúp. Nhưng... không phải là bây giờ."

Tôi biết, cô phải lo xử lý với tai họa trong thôn, giờ không thể chăm lo cho tôi được. Nhưng như vậy... đã quá đủ khiến tôi biết ơn.

Nói xong, cô liền xoay người chạy vội vào màn mưa.

Đến chiều, cơn mưa kéo dài mấy ngày cuối cùng cũng nhỏ dần rồi ngừng hẳn. Trong bếp có cơm Thẩm Kiến Thanh để lại, tôi ăn qua loa rồi về phòng.

Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi vào lá cây cũng đã dứt. Không gian rơi vào sự tĩnh lặng quái dị.

Không có tiếng côn trùng kêu, không có tiếng chim hót, không có tiếng ếch nhái râm ran, không có gió lay động cành cây — chẳng có bất cứ âm thanh nào.

Yên tĩnh đến mức khiến tôi bất an, như thể trong bóng tối đang ẩn nấp thứ gì đó.

Tôi làm theo lời Hoàn Huỳnh, rắc thảo dược trong túi vải vào mấy góc phòng. Những thảo dược này đã được phơi khô, có màu xám xanh, bóp nhẹ sẽ phát ra âm thanh giòn vụn.

Chẳng còn gì để làm, tôi thổi tắt nến, chuẩn bị đi ngủ.

Đêm nay cũng chẳng có trăng, nhiều ngày mưa khiến mây dày đặc. Ngọn nến vừa tắt, căn phòng lập tức tối đen như mực, đưa tay ra còn không thấy được năm ngón.

Khác hoàn toàn với thành phố — nơi mà cho dù tắt hết đèn, ánh đèn neon vẫn phản chiếu ánh sáng mờ mờ, không hoàn toàn tối hẳn đi.

Tôi ngủ khá nông chỉ như dập dờn trong một giấc mơ. Trong cơn mơ hồ ấy, tôi lại nghe thấy một âm thanh kỳ quái.

"Xào xạc xào xạc——"

"Sột soạt, xào xạc xào xạc——"

Là mơ sao?

Đó là một âm thanh khiến người ta tê dại da đầu, cả người khó chịu như tiếng móng tay cào lên bảng đen kéo dài.

"Ưm..." Tôi lờ mờ mở mắt, nhưng vẫn chưa tỉnh hẳn. Xung quanh tối om chẳng thấy gì cả, nhưng chính vì mất đi thị giác, thính giác lại càng nhạy bén hơn hẳn.

Tôi bàng hoàng nhận ra — âm thanh quái dị ấy không phải là mơ!

"Xào xạc..."

Âm thanh đó quá quen thuộc. Tôi lập tức nghĩ đến đám sâu đã lâu không thấy! Tôi suýt nữa đã quên chúng, nhưng khi ký ức bị khơi lại, nỗi sợ hãi lại ập đến như sóng thần.

"Xào xạc..."

Ngày càng gần... chúng đang tới đây!

Nhận thức ấy khiến từng sợi lông trên người tôi dựng đứng. Tôi cứng đờ người, mất một lúc lâu mới lần được tới mép bàn để vội vàng châm lại ngọn nến.

Một tia sáng yếu ớt từ ngọn nến lập lòe trong bóng tối, chỉ đủ chiếu sáng một khoảng nhỏ.

Tôi giơ nến lên, đảo mắt nhìn quanh — tim như ngừng đập trong một khoảnh khắc.

Vô số con trùng đen như thủy triều, tụ lại ở các góc phòng và bám đầy trên tường. Vỏ chúng đen nhánh và trơn bóng, nhìn mà buồn nôn.

Lúc này tôi mới hiểu, tiếng "xào xạc" đó là do miệng cọ vào chân trước phát ra. Mỗi lần cử động là một âm thanh ghê người. Hàng ngàn hàng vạn con di chuyển cùng lúc, tiếng "xào xạc" tạo thành một làn sóng khủng khiếp.

Chúng trườn đầy trong phòng như thể một cái bóng đen ngòm khổng lồ, lại như một vực sâu có thể nuốt chửng tất cả.

Tôi suýt nữa đã nôn ra vì kinh tởm!

Tôi không dám cử động mạnh, chỉ sợ làm kinh động đến chúng, bị cả đàn lao vào thì chắc chắn tôi sẽ bị gặm đến chỉ còn xương trắng.

May mà lũ trùng này không có trí khôn, cũng chẳng có sự hợp tác. Nếu chúng cùng phát động tấn công, phá sập nhà treo này cũng là chuyện có thể.

Tôi im lặng đứng cảnh giác một lúc, lũ trùng kia cũng không chủ động tấn công. Có vài con do dự muốn bò lại gần, nhưng dường như bị thứ gì đó răn đe, nên lại rút lui.

Trong lòng tôi chợt dao động, mạnh dạn đưa nến lại gần chúng — quả nhiên, khi tôi vừa đến gần, chúng lập tức lùi lại, nhường tôi một khoảng trống.

Những lần chúng tôi gặp lũ trùng này đều là vào ban đêm...

Lẽ nào... chúng sợ ánh sáng?

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.