🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sương mù giăng kín đất trời, những hàng cây gần đó khoác lên mình một lớp áo choàng trắng muốt, tầm mắt càng đưa ra xa thì càng không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Tầm nhìn hạn chế khiến người ta trong thoáng chốc có ảo giác rằng, giữa đất trời chỉ có duy nhất căn nhà treo này.

Tôi đứng trong hành lang dài của nhà treo, bơ vơ không biết nên đi đâu về đâu.

Tôi nên bước tiếp? Hay chọn ở lại?

Không gian trống rỗng xung quanh khiến tôi mất đi cảm giác an toàn, nhưng thật ra sự cô đơn vốn dĩ là thứ tôi quen thuộc nhất.

Đầu óc trống rỗng, tôi dường như đã bỏ lỡ một điều gì đó hoặc ai đó quan trọng. Nhưng tôi nhất thời không thể nhớ ra được.

Tôi v**t v* cây cột dài của nhà treo, cảm nhận dấu vết của thời gian in hằn trên đó, mỗi đường vân nhỏ bé và tinh tế trong lòng bàn tay.

Cảm giác này thật chân thực.

Tôi thử bước xuống, chân vừa nhấc lên, nhưng còn chưa đặt xuống bậc thang tiếp theo, thì đã nghe thấy một giọng nói trong trẻo từ phía sau.

"Anh Ngộ Trạch."

Tôi chợt quay đầu lại, chỉ nhìn rõ một đôi mắt đen láy.

Trong đôi mắt sâu thẳm ấy cất chứa một nỗi lưu luyến nặng trĩu và thứ chấp niệm mãnh liệt không thể kiểm soát.

Trái tim tôi đập mạnh hai nhịp, từng cơn đau lan đến tận ngực.

"Thẩm Kiến Thanh..."

Ngay khoảnh khắc đó, tôi chợt nhớ lại điều mình đã quên, và cũng chính ngay khoảnh khắc đó, tôi hoàn toàn tỉnh lại.

"Thẩm Kiến Thanh!"

Tôi đột ngột mở mắt giữa màn đêm vô tận.

Đây chỉ là một giấc mơ.

Lại là một giấc mơ nữa.

Trong không khí vẫn còn phảng phất tiếng vọng khi tôi cố gọi tên cậu. Thậm chí tôi không chắc có phải vì hét to quá nên tự đánh thức mình luôn không.

Đây cũng là lý do tôi chuyển ra khỏi ký túc xá.

Tôi sẽ không bao giờ quên được lần đầu tiên tôi tỉnh giấc giữa ký túc xá vì la lớn tên Thẩm Kiến Thanh, rồi bắt gặp ánh mắt kỳ lạ của bạn cùng phòng.

Có lẽ họ chưa phát hiện ra điều gì, thậm chí còn trêu tôi có phải đang lén lút hẹn hò với bạn gái không.

Tôi không biết phải trả lời thế nào, tự nhiên cảm thấy chột dạ.

Nhưng những lần như vậy nhiều hơn, họ cũng không khỏi nghi ngờ, có người còn dò hỏi tôi.

"Thẩm Kiến Thanh là ai vậy? Cũng học trường mình à? Bao giờ giới thiệu cho bọn này gặp mặt với?"

Tôi ấp úng lấp l**m, chỉ nói là bạn bè ở trường khác.

Sau này tôi quyết định chuyển ra ngoài, không chỉ vì sợ làm phiền họ, mà còn vì sợ tôi sẽ nói ra những lời ngớ ngẩn nào đó trong mơ. May mà trước đây tôi đã tiết kiệm được một khoản tiền, lại nhờ bố mẹ bù thêm một ít, mua được một căn hộ nhỏ ở khu trung tâm gần trường học.

Chẳng biết từ lúc nào đã bước vào mùa thu, đêm về lạnh lẽo và tiêu điều. Màn đêm ở trung tâm thành phố chẳng bao giờ thiếu ánh đèn, Phòng tôi ở tầng cao và gần mặt đường, mở cửa sổ là có thể nhìn ngắm toàn cảnh đêm thành phố. Ánh đèn neon dưới lầu hắt những tia sáng rực rỡ vào phòng, ngay cả khi không bật đèn, trong nhà vẫn có thể lờ mờ nhìn rõ mọi vật.

Hoàn toàn khác với thôn Miêu, ở đó, khi đêm xuống là một màu đen đặc tuyệt đối.

Tôi mất ngủ, bò đến bên cửa sổ, nhìn chằm chằm vào ánh sáng mờ ảo từ tòa nhà xa xăm đối diện.

Tòa nhà đối diện là một khu thương mại chọc trời, được mệnh danh là "có thể an hưởng một đời trong tòa nhà", tích hợp ăn uống, giải trí, y tế và dưỡng lão trong một tòa nhà, thậm chí bên trong còn có các trung tâm bồi dưỡng cho trẻ em.

Vì sống ở đây lâu, tôi đã nhớ chức năng chính của từng tầng và cũng quen với những ánh đèn không bao giờ tắt suốt đêm.

Đây đã là đêm chẳng biết thứ bao nhiêu mà tôi trằn trọc không ngủ được.

Nói ra thật nực cười, khi ở thôn Miêu, ở nhà sàn của Thẩm Kiến Thanh, trong những ngày đêm khao khát tự do ấy, tôi thường ngủ một giấc không mộng mị. Nhưng khi trở về thế giới của riêng mình, khi có được sự tự do mà tôi hằng mong ước, tôi lại mất ngủ triền miên.

Tôi luôn mơ thấy Thẩm Kiến Thanh, hễ nhắm mắt lại, trong đầu chỉ toàn là khuôn mặt cậu.

Đôi khi là lúc cậu bình thường, nhưng nhiều hơn là dáng vẻ cố chấp và hung tợn của cậu, nhiều nhất là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau, cậu thảm hại ngã vật ra đất, vẫn còn hung hăng đe dọa tôi.

Thật sự rất đau khổ.

Tôi càng muốn quên cậu, càng muốn bắt đầu cuộc sống mới, thì lại càng cảm thấy bất lực trước thực tại.

Dù đã rời khỏi thôn Miêu, nhưng tôi nghĩ, tôi chưa bao giờ thực sự rời khỏi vùng đất của người Miêu ấy.

Không được, tôi phải nghỉ ngơi thôi. Ngày mai còn có một buổi tọa đàm rất quan trọng. Tôi nghĩ vậy, rồi nằm trở lại giường, nhắm mắt cố gắng ép mình nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Nửa đêm vừa mơ vừa tỉnh, mãi mới đến sáng, tôi không chút chần chừ đứng dậy thu dọn đồ đạc rồi đi bộ đến trường.

Buổi nói chuyện hôm nay do một giáo sư tâm lý học rất nổi tiếng chủ trì, chủ đề là về sức khỏe tâm lý. Khoa yêu cầu tất cả sinh viên năm tư tham gia, tính điểm học phần.

Tôi là người đến sớm nhất, giảng đường trống không, tôi cứ như thể có được quyền lực vô cùng lớn là có thể tùy ý chọn chỗ ngồi ưng ý.

Đúng lúc tôi chọn một chỗ ngồi ở hàng đầu gần lối đi thì cánh cửa trước mặt đột nhiên mở ra, một cô gái cao ráo bước vào. Cô để tóc ngang vai, trong mái tóc có tết một sợi ruy băng bạc nhỏ. Sợi ruy băng đó rủ xuống vai cô trông rất ngoan ngoãn và cũng rất quen thuộc.

Tôi ngẩn người trong giây lát, không kìm được mà nhìn cô ấy thêm hai lần.

Cô gái cũng không ngờ trong lớp đã có người, nhìn trái nhìn phải rồi nhỏ giọng nói: "Đàn anh... đàn anh Lý, anh đến sớm vậy ạ?"

Tôi ngạc nhiên: "Em quen anh à?"

"Ở khoa Văn chúng ta, có ai mà không biết anh đâu chứ?" Cô gái cười, má lúm đồng tiền lộ ra, "Chỉ có anh là không biết em thôi."

Cô ấy vừa nói vừa quen thuộc bước lên bục giảng, lấy USB ra khỏi túi, bắt đầu điều chỉnh thiết bị. Cô ấy cúi mặt, tay không ngừng thao tác, nhưng miệng vẫn nói: "Em đã bảo làm trợ giảng sinh viên đáng giá mà, còn được chung khung hình với nam thần nổi tiếng của khoa Văn nữa!"

Tôi có chút ngượng nghịu, không biết có nên đáp lời không. Không trả lời thì có vẻ bất lịch sự, nhưng cách dùng từ của cô ấy lại hơi quá.

Không khí cứ thế chùng xuống.

Đúng lúc tôi nghĩ cô ấy sẽ không nói gì nữa, cô ấy lại một mình nói tiếp: "Chẳng phải lúc này anh nên hỏi tên em sao?"

Cô ấy đúng là người hòa đồng, tôi đành thuận theo nói: "Vậy em tên gì?"

Cô gái lập tức đắc ý nói: "Em là đàn em khóa dưới cùng ngành của anh, em tên Triệu Như Cố. "Như Cố" trong câu "Y bất như tân, nhân bất như cố"[*].

[*]: áo không bằng mới, người không bằng cũ; câu này khuyên chúng ta nên trân trọng những mối quan hệ đã có, những người đã đồng hành cùng ta trong cuộc sống, thay vì chạy theo những điều mới mẻ và hào nhoáng bên ngoài mà bỏ quên đi những giá trị cốt lõi.

Triệu Như Cố. Ừm, quả thật chưa từng nghe đến, hoàn toàn chẳng có ấn tượng gì.

Trong lúc nói chuyện, giảng đường dần đông hơn, Triệu Như Cố nhanh tay mở tài liệu buổi tọa đàm, vừa điềm đạm vừa khéo léo sắp xếp chỗ ngồi cho các anh chị khóa trên như chúng tôi, chờ đợi giáo sư giảng chính đến.

Gần đến giờ, giáo sư đến nơi, lãnh đạo khoa cũng xuất hiện. Triệu Như Cố đã xong việc, khom lưng lặng lẽ đến cạnh tôi, chỉ vào chỗ trống bên cạnh, cong mắt cười: "Anh Lý, em ngồi chỗ này được không ạ?"

Tôi đứng dậy nhường chỗ.

Giáo sư giảng chính rất nghiêm túc truyền đạt những kiến thức cơ bản về các bệnh tâm lý thường gặp cho chúng tôi.

"Các em sẽ có người sắp bước vào xã hội hoặc chọn học lên cao, dù chọn con đường nào cũng không được bỏ qua sức khỏe tâm lý của mình. Tiếp theo đây, tôi muốn giới thiệu cho các em một loại bệnh tâm lý mà chắc hẳn các em thường nghe nói đến – Hội chứng Stockholm."

Giảng đường lập tức vang lên tiếng bàn tán, mọi người dường như rất hứng thú với hội chứng này, có người còn đang thảo luận với nhau về sự hiểu biết của mình về nó.

Giáo sư ngồi trên bục giảng, nặng nề hắng giọng một tiếng, cả giảng đường lập tức im lặng.

"Hội chứng Stockholm còn gọi là hội chứng đồng cảm với kẻ bắt cóc. Tên gọi bắt nguồn từ vụ cướp con tin rất nổi tiếng ở thành phố Stockholm, Thụy Điển... Triệu chứng điển hình là nạn nhân không hề căm ghét kẻ gây án, mà ngược lại còn nảy sinh những tình cảm tích cực khác, ví dụ như đồng cảm, biết ơn và thậm chí còn nảy sinh tình yêu với kẻ đó."

Lời ông vừa dứt, giảng đường như vỡ òa. Mọi người đưa ra những nhận định và đánh giá của riêng mình về hội chứng tâm lý kỳ lạ và khó hiểu này.

Trong tiếng người huyên náo, tôi lại vã mồ hôi lạnh như ngồi trên đống lửa. Tim như ngâm vào biển sâu, nặng nề đến nghẹt thở.

Đợi đến khi tiếng ồn ào dần nhỏ lại, giáo sư mới nhìn quanh lớp học, lạnh giọng nói: "Có phải các em nghĩ rằng căn bệnh này rất hiếm gặp và kỳ lạ không? Thật ra, đây không phải là một căn bệnh hiếm gặp."

Tất cả mọi người đều hứng thú với chủ đề này, nên ai nấy nhìn chằm chằm vào giáo sư.

"Ví dụ, người vợ bị chồng bạo hành nhưng không chịu ly hôn. Họ bảo vệ chồng mình trước mặt người khác, thậm chí còn cho rằng ông ấy chỉ là nhất thời hồ đồ mới làm vậy. Học sinh bị bắt nạt lại nảy sinh sự sùng bái với kẻ bạo hành mình, thậm chí còn giúp đỡ hắn bắt nạt các học sinh khác. Trong cổ tích Trung Quốc có câu chuyện "làm tay sai cho hỏi"[*], hiện tượng tâm lý này đã sớm nhận được sự quan tâm của chúng ta."

[*] có nghĩa là linh hồn của người bị hổ giết sẽ trở thành ma và bị hổ điều khiển, được dùng để mô tả việc giúp đỡ kẻ xấu làm điều xấu.

Các sinh viên đều gật gù ngộ ra.

Triệu Như Cố đột nhiên lại gần tôi, nói: "Anh à, anh nói quanh chúng ta thực sự có hội chứng Stockholm không? Thích người đã làm hại mình... nghe lạ lùng quá đi mất..."

Cô ấy còn chưa nói hết câu thì tôi đã đứng phắt dậy.

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía tôi, ngay cả giáo sư cũng kinh ngạc nhìn sang.

Chắc chắn lúc này sắc mặt tôi rất khó coi, nhưng tôi thật sự không thể ở lại được nữa.

"Em sinh viên này, em sao vậy?"

Tôi hít sâu một hơi, nói: "Thưa thầy, em hơi khó chịu trong người ạ."

Giáo sư phẩy tay: "Vậy em mau đi đến phòng y tế đi."

Tôi như được đại xá, chẳng kịp thu dọn cặp sách, cứ thế vội vã lao ra khỏi lớp.

Không khí bên ngoài dễ chịu hơn trong phòng, nhưng tôi vẫn không thể thở nổi. Mỗi lời giáo sư nói đều như dội bên tai tôi, tôi chẳng biết việc mình đi ra là để trốn tránh điều gì.

Tôi đã tự hỏi bản thân rất nhiều lần. Tôi có hận Thẩm Kiến Thanh không?

Đương nhiên là hận.

Sự cố chấp và điên cuồng của cậu suýt nữa đã hủy hoại cả đời tôi.

Nhưng khi nghe những lời của giáo sư, tôi lại không thể kiểm soát được mà nảy sinh cảm giác chột dạ và sợ hãi.

Stockholm ư? Tôi tin chắc mình không phải là loại người yếu đuối về mặt tình cảm. Tôi sớm đã biết rằng, dựa dẫm vào người khác là điều nguy hiểm nhất.

Vậy thì tại sao tôi lại phải trốn tránh?

Trong vô số đêm mất ngủ, tôi đã tự hỏi mình, tôi có hận Thẩm Kiến Thanh không, và đã nhận được đáp án khẳng định vô số lần.

Thế nhưng giờ đây, trong đầu tôi đột nhiên nảy ra một câu hỏi khác mà tôi chưa từng nghĩ tới.

Lý Ngộ Trạch, năm đó khi Thẩm Kiến Thanh bị trọng thương, rõ ràng mày có cơ hội để trốn, tại sao mày lại không đi?

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.