🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Yêu một người là sai sao? Muốn giữ ai đó ở lại bên mình là sai sao?

Tất nhiên không sai, vậy thì tôi dùng một chút thủ đoạn cũng chẳng có gì sai cả.

Rõ ràng là Lý Ngộ Trạch chủ động quyến rũ tôi trước.

Anh ấy có biết ánh mắt mình nhìn tôi quyến rũ đến mức nào không? Tại sao không nhìn hai người phụ nữ bên cạnh, gã to xác kia hay bất kỳ ai khác bằng ánh mắt ấy?

Mà lại chỉ nhìn tôi như thế.

Đó rõ ràng là đang quyến rũ tôi.

Mà tôi thì, dường như thực sự đã mắc câu rồi.

Tôi không kìm được mà nghĩ, anh ấy sẽ thích kiểu người thế nào?

Chắc chắn không phải kiểu như Từ Tử Nhung.

À, cũng không phải kiểu Khưu Lộc hay Ôn Linh Ngọc.

Anh ấy nhất định phải thích kiểu người như tôi mới đúng.

Thế nhưng tôi phát hiện, mỗi lần tôi nhắc đến cha mẹ mình, anh lại nhìn tôi bằng ánh mắt vừa thương xót vừa xót xa lại có phần đau lòng.

Anh còn chủ động ôm tôi nữa!

Chẳng lẽ, việc cha mẹ mất đi là điều đáng để cảm thông sao? Nhưng ai rồi cũng sẽ chết, đó là quy luật của tự nhiên, chẳng có gì đáng buồn mà.

Tôi không cần được thương hại.

Tôi có gì đáng để thương hại chứ?

Trong khu rừng dưới chân núi Thị Địch, tôi phối hợp giả vờ đau khổ với anh ấy, tựa đầu vào lòng anh. Tôi đè nén nỗi xao động trong linh hồn, vùi mặt vào hõm vai, hít lấy mùi hương trên người anh, còn gương mặt thì chẳng thể che giấu được nụ cười đang lan ra.

Được thôi, Lý Ngộ Trạch, nếu anh muốn thương hại tôi thì cũng được.

Nói đến việc tôi xung đột với trưởng thôn và Hoàn Huỳnh, thì phải kể từ lần đầu tiên tôi rời khỏi thôn Miêu Thị Địch.

Tôi lần theo sợi xích sắt mà cha để lại, lần đầu tiên tới được thôn Miêu Đồng Giang.

Thế giới bên ngoài quả thật giống tiên cảnh, thì ra cha tôi không hề lừa tôi!

Nơi này có tất cả những điều kỳ diệu mà Thị Địch không có, người thì đông nhưng không hỗn loạn như tôi từng tưởng. Lần đầu tiên tôi bắt đầu hoài nghi, vì sao tổ tiên lại phải cố thủ nơi núi sâu hiểm trở thế này.

Hóa ra thế giới bên ngoài không hề đáng sợ như lời các bậc tiền nhân vẫn truyền tai nhau.

Phải chăng, chúng ta có thể dẫn dân làng ra ngoài sống?

Lần đầu tiên tôi ngây thơ nói ra suy nghĩ ấy nói với trưởng thôn – cũng chính là ông ngoại tôi – ông lập tức hiện lên vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa giận dữ.

Ánh mắt đó như thể muốn lập tức giết tôi, như thể tôi đã nói ra điều gì đại nghịch bất đạo.

Tôi giỏi nhất là đọc sắc mặt người khác, nên ngay lúc đó tôi đã hiểu, suy nghĩ của tôi và ông hoàn toàn khác biệt. Nhưng ông đã già, rồi cũng sẽ chết thôi.

Cho dù ông không cam lòng, thì chức vị trưởng thôn sớm muộn cũng phải truyền lại cho tôi. Ai bảo tôi có thiên phú và năng lực luyện cổ vượt xa cả cháu gái ruột của ông – Hoàn Huỳnh.

Nhưng tôi chẳng ngờ, ông lại lấy lý do tôi có một nửa dòng máu Hán tộc để ép tôi cưới Hoàn Huỳnh mới cho kế nhiệm.

Buồn cười thật.

Đừng tưởng tôi không nhìn ra, ông chỉ muốn để Hoàn Huỳnh giám sát tôi mà thôi.

Ông ta quá bảo thủ rồi.

Tuy bây giờ tôi chưa đủ khả năng phản kháng, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có. Tôi còn trẻ, nhưng ông thì đã già.

Vua cổ trùng trong Rừng Cổ cũng sẽ thay đổi theo thời gian, ông ta không thể thoát khỏi quy luật đó, rồi cũng có ngày không cản nổi tôi.

Tôi lấp lửng kể với Lý Ngộ Trạch về những gì mình trải qua – rằng Hoàn Huỳnh cứ dây dưa với tôi. Ừ thì, cũng không thể coi là tôi nói dối đúng không? Nhưng anh lại dùng ánh mắt đầy đồng cảm và thương hại nhìn tôi.

Anh nói, anh sẽ không chê tôi.

Anh nói, anh sẽ không bỏ mặc tôi.

Anh nói, anh sẽ giúp tôi.

... Giúp đỡ?

Chưa từng có ai nói với tôi từ đó cả.

Trong thôn, mọi người đều tôn trọng trưởng thôn. Họ có thể biết tôi đang gặp khó khăn, nhưng cũng mặc nhiên cho rằng suy nghĩ của trưởng thôn là đúng đắn.

Tôi luyện cổ một mình, sống một mình, âm thầm chống lại yêu cầu của trưởng thôn, thế mà anh lại đột nhiên nói sẽ giúp tôi.

Lý Ngộ Trạch nói với vẻ nghiêm túc như thể tôi thật sự là người quan trọng với anh vậy.

Tôi ngẩn người một lúc. Trong khoảnh khắc ấy, tôi như nghe thấy tiếng hoa nở vọng lại từ xa.

Còn có cả tiếng tim tôi đập.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Mỗi nhịp đập đều mang theo niềm vui sâu kín khó diễn tả, đưa dòng máu sôi sục ấy lan khắp cơ thể tôi.

Ban đầu, việc quan sát và dẫn họ vào thôn Miêu chỉ là để đùa giỡn vài món đồ mới cho cuộc sống nhàm chán này thêm chút thú vị, cũng là cách tôi khiêu khích trưởng thôn. Chẳng phải ông ta sợ người ngoài sao? Thì tôi cứ phải để người ngoài vào. Nhưng giờ đây, tôi bỗng cảm thấy, đó là quyết định đúng đắn nhất đời tôi.

Người Miêu vốn thẳng thắn táo bạo. Tôi thừa nhận, tôi có chút rung động với Lý Ngộ Trạch.

Mẹ tôi có thể giữ được Thẩm Tư Nguyên, thì tôi cũng có thể giữ được Lý Ngộ Trạch.

Anh cứ thương hại tôi đi, Lý Ngộ Trạch. Nếu thương hại có thể giữ anh ở lại, vậy thì tôi không ngại để anh giúp tôi.

Nhưng thương hại, hình như không phải là thích.

Hóa ra anh không thích tôi, thậm chí còn bắt đầu tránh né tôi.

Chỉ vì tôi thừa nhận mình thích anh sao? Kỳ lạ thật.

Họ quyết định rời khỏi thôn Miêu, ban đầu còn định giấu tôi.

Hóa ra, khi tức giận đến tột độ, con người ta sẽ bật cười.

Đã dịu dàng không được, vậy thì để anh thấy được con người thật của tôi.

Giam giữ sao? Không, sao có thể gọi là giam giữ được?

Đó chỉ là cách tôi giữ lại người mình yêu thôi.

Tôi giữ anh lại trong thôn Miêu, còn những người bạn kia của anh sống hay chết, có quan trọng gì đâu?

Lý Ngộ Trạch cuối cùng cũng có thể yên ổn ở lại căn nhà của tôi. Không cần gặp ai khác, không phải nghe âm thanh nào khác, trong mắt chỉ có tôi.

Thật hạnh phúc.

Tôi chợt hiểu cảm giác của mẹ tôi năm đó.

Tôi không thấy mình làm sai gì cả, đến giờ vẫn thế. Tôi yêu anh, muốn anh mãi mãi ở bên cạnh tôi, có gì sai sao?

Chẳng phải mẹ tôi cũng từng làm như vậy mà? Nhưng đâu có ai nói bà làm sai điều gì.

Thế nhưng, khi tôi thấy anh lặng lẽ ngồi trong phòng không nói một lời, thậm chí gần như không chớp mắt, tôi bỗng thấp thoáng nhìn thấy hình bóng của một người khác – Thẩm Tư Nguyên, cha tôi.

Đây không phải là kết cục tôi muốn.

Tôi không cần một con rối bị giật dây, cũng không cần một kẻ b*nh h**n.

Tôi muốn một người sống thật sự.

Tôi muốn anh yêu tôi, cười với tôi, trong lòng và ánh mắt chỉ có mình tôi.

Chuyện đó khó lắm sao? Không khó, chỉ cần một chút thúc đẩy.

Dùng cổ tình ư? Tất nhiên là không.

Tôi sẽ không đi lại vết xe đổ của mẹ mình.

Lý Ngộ Trạch, anh Ngộ Trạch à, đúng là người dễ mềm lòng mà lại thiếu thốn tình cảm.

Anh vậy mà lại vì A Tụng mà đến cầu xin tôi.

Tôi rất khâm phục A Tụng, cậu ta rất dũng cảm, thậm chí còn muốn cùng Ôn Linh Ngọc rời khỏi đây ra ngoài tìm cuộc sống mới. Cậu ta suýt chút nữa đã thành công, chỉ tiếc rằng, cha cậu ta lại là người của trưởng thôn.

Người lần ra tung tích của A Tụng bọn họ không phải tôi, mà là cổ trùng của Lô Kỳ. Lô Kỳ thực sự tin vào lời trưởng thôn nói, tin rằng thế giới bên ngoài tràn đầy nguy hiểm.

Thật nực cười, cả đời ông còn chưa từng bước chân ra khỏi núi Thị Địch nữa.

Khi ấy, vì bảo vệ Ôn Linh Ngọc bọn họ, A Tụng đã chủ động quay lại chắn trước mặt chúng tôi. Tôi bỗng thấy cậu ta thật ngốc.

Nếu là tôi, tôi thà chết cùng người mình yêu, để anh ấy sống một mình trên đời, thì thật đáng thương biết bao.

Nhưng khi tôi đối diện với ánh mắt cầu khẩn của anh Ngộ Trạch, khi anh gấp gáp cầu xin tôi tha cho A Tụng, tôi nghĩ... tôi biết làm thế nào để anh yêu tôi rồi.

Dù sao thì, anh ấy là người mềm lòng đến vậy kia mà.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.