Ngón tay cái khẽ ma sát với tâm ngón tay, chân phải đi giày cao gót không ngừng lay động, đôi môi đỏ mướt của Tô Hi mím chặt, sắc mặt cô lộ vẻ có chút ngượng ngùng. Cố Thám ngồi trên ghế xoay bọc da, cây bút máy Parker xoay vù vù giữa các ngón tay, đôi mắt đen thẳm như mực vẫn thủy chung nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp bối rối của Tô Hi.
Răng cắn nhẹ vào môi, ngón tay Tô Hi miết mạnh hơn một chút, ánh mắt lẽ ra nên điềm nhiên như nước lại lăn tăn những gợn sóng. Cô liếc trộm Cố Thám một cái, chỉ cần thấy vẻ mặt trầm ngâm của anh, trái tim nhỏ của cô lại đập rộn lên.
Thình thịch!
Thình thịch!
Kịch liệt đến mức như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Chỉ cần lỡ liếc trúng ánh mắt của người đàn ông ấy, tim cô liền không tự chủ mà run rẩy dữ dội. Cô bĩu môi, âm thầm rủa thầm trong bụng: Yêu nghiệt! “Cố tổng, anh gọi tôi vào sẽ không phải chỉ vì rảnh rỗi muốn nhìn tôi chứ…” Thôi xong, đấu định lực với Cố Thám thì mười Tô Hi cũng không phải đối thủ. “Ha… ha…” Năm ngón tay thon dài khẽ che môi mỏng, Cố Thám bật cười khẽ. Giọng trầm thấp truyền vào tai Tô Hi khiến toàn thân cô nổi da gà. “Cố tổng, có gì anh cứ nói thẳng, đừng cười kiểu ghê rợn như vậy được không.” Vừa nói cô vừa xoa cánh tay, rõ ràng không chịu nổi cảm giác rợn người đó. Khóe môi vẫn treo nụ cười, Cố Thám đầy hứng thú đánh giá gương mặt hoảng loạn của Tô Hi.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-tong-tai-cung-chieu-thu-ky-truong-tan-troi/2763381/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.