Sáng sớm, sau khi rửa mặt chải đầu xong, Tô Hi xuống lầu thì thấy Cố Thám và Tô Nặc Hiền đang đá bóng trong vườn.
“Cố Thám, anh nên tránh vận động mạnh.” Tô Hi dựa vào khung cửa, ánh mắt dịu dàng nhìn cảnh cha con họ chơi đùa. Hai cha con đang mải chơi đến nỗi chẳng ai buồn để ý tới cô.
Tô Nặc Hiền đá quả bóng lại gần Cố Thám, Cố Thám đưa chân dài ra khẽ khều, quả bóng lại lăn về phía Tô Nặc Hiền. Cậu nhóc tay chân nhỏ nhắn, chạy theo bóng mà mồ hôi túa ra như tắm. “Daddy, người lớn ăn hiếp con nít!” Tô Nặc Hiền nhặt bóng lên, gào lên với vẻ bất mãn. Lam Thành đứng bên cạnh, cầm hai chiếc khăn mặt, thấy hai cha con cãi nhau mà cười đến nỗi mặt nhăn cả lại.
“Daddy không hề ăn hiếp con, Eric à, là đàn ông thì đừng suốt ngày kêu ca than vãn, y như phụ nữ vậy!” Cố Thám dạy con với giọng điệu nghiêm túc, rõ ràng là quên mất bên cửa còn có một người phụ nữ đang đứng.
Tô Nặc Hiền nhìn Cố Thám với vẻ mặt tinh quái, chờ xem Tô Hi có ra tay xử lý Cố Thám không. Nhưng lần này cậu đoán sai, Tô Hi không những không đánh mà còn phụ họa một câu đầy tán thành: “Câu này không sai, phụ nữ đúng là thích dài dòng, lắm lời chịu không nổi.” Nói rồi cô quay vào nhà ăn sáng.
Cố Thám nhún vai với Tô Nặc Hiền, bộ dạng như đang nói: “Mẹ con đứng về phía ba đấy nhé!”
Tô Nặc Hiền bĩu môi, cúi người đá mạnh một cú,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-tong-tai-cung-chieu-thu-ky-truong-tan-troi/2778119/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.