Bạch Dã Đồng vừa mới đối diện cặp mắt của bánh bao nhỏ, liền cảm giác được địch ý.Anh cũng không để ý, chẳng qua nhún vai một cái.Lục Diệp xoa xoa sợi tóc mềm mại của bánh bao nhỏ, thân thiết nói “Cháu có đói bụng không, có muốn ăn gì không?”Bánh bao nhỏ lắc đầu một cái, tầm mắt vẫn có địch ý nhìn Bạch Dã Đồng.Lục Diệp nhìn, sao cảm thấy bánh bảo nhỏ có chút ghen chứ? Cô không khỏi não bổ bộ dáng Chiến Đình Kiêu ghen, lại cảm thấy là chuyện không thể nào.“Tiểu tử, vậy cháu có muốn uống chút nước không?”Bánh bao nhỏ vẫn lắc đầu một cái, ánh mắt địch ý vẫn nhìn Bạch Dã Đồng.“Diệp Tử, em không giới thiệu một chút với anh sao?” Bạch Dã Đồng cũng có chút không bình tĩnh, Từ nhỏ anh và Diệp Tử là thanh mãi trúc mã, bây giờ lại ân cần hỏi han một đứa bé, nhưng nó lại chế giễu làm như không thấy anh, thậm chí căn bản không có ý muốn giải thích….
“Nó…sẽ không phải là Giang..”“Hữu Hữu, hóa ra con ở đây.”Bạch Dã Đồng nói được một nửa, Chiến Đình Kiêu liền ở một bên ra sân.
Anh không nhanh không chậm đi tới chỗ này, hình như quanh thân mang một cơn lốc.Chiến Đình Kiêu không chỉ có nhan sắc nghịch thiên, ngay cả lúc đi bộ cũng giống như đi trên sân khấu, tùy tiện một động tác liền có thể trở thành phong cảnh.Anh cực kỳ tự nhiên đi đến bên người bánh bao nhỏ, anh xoa đầu bánh bao nhỏ, sau đó cực kỳ tự nhiên ngồi bên cạnh Lục Diệp.
Không, không phải là ngồi, mà là chen.Lục Diệp thấy đại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-anh-hau-lai-bo-tron/229351/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.