Lục Diệp thầm nghi ngờ, nhưng vì lễ phép mà không hỏi, cười cười dờ đầu bánh bao nhỏ, khen nói:“Hóa ra Hữu Hữu lợi hại như vậy nha, giỏi quá.”.“Con muốn số điện thoại của cô sao?”.
Nhìn từ tiếng Anh trên giấy, Lục Diệp bừng tỉnh hiểu ra.Sau khi được khen, bánh bao nhỏ rõ ràng có chút vui vẻ, chỉ là bé không giỏi thể hiện cảm xúc như những đứa trẻ khác, chỉ nặng nề gật đầu, dùng đôi mắt to đen nhánh nhìn cô.Đứa bé này vừa khiến người ta thích lại vừa khiến người ta đau lòng.Giấu đi ánh mắt thương tiếc, Lục Diệp “xoát xoát” viết lên giấy số điện thoại và tên của mình, viết xong cũng không thu lại bút.Bánh bao nhỏ nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn, Chiến Vân Kỳ cũng tò mò ghé đầu qua xem.Không đến ba phút, một hình vẽ chibi xuất hiện trên giấy, một đôi mắt to tròn đáng yêu, lông mi vừa dài vừa vểnh, chính là hình vẽ bánh bao nhỏ.“Oa, thần bút Mã Lương tái thế, vẽ giống quá…”.Chiến Vân Kỳ nhìn hình vẽ trên giấy lại nhìn Hữu Hữu, tấm tắc khen ngợi.Bánh bao nhỏ không hề chớp mắt mà nhìn hình vẽ chibi của mình, một lúc lâu sau, khóe miệng rốt cuộc tràn ra ý cười, nhưng rất mỏng.Chiến Vân Kỳ hung hăng dụi mắt, quả nhiên không thể tin được, Hữu Hữu vậy mà lại nở nụ cười?Aaaaa… Hữu Hữu vậy mà lại cười? Hắn muốn nhanh chóng lấy di động ra chụp lại.
Di động đâu? Di động đâu…Càng khiến Chiến Vân Kỳ không thể tin được là, sau khi Lục Diệp rời đi, Hữu Hữu vậy mà nhìn tờ giấy đó cả ngày, quan trọng hơn là,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-anh-hau-lai-bo-tron/229400/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.