“Cô giúp tôi rất nhiều lần rồi, tôi chỉ mới giúp cô được một lần.”
“Chỉ lần này cũng đã bằng những lần giúp đỡ của tôi rồi.
Được rồi, cô cũng đã nhìn thấy người ta rồi, nhanh biến đi.
Tôi phải làm việc.”
“Hôm nay cô lại thức khuya nữa à?” Tô Dương Dương nhìn quầng thâm mắt vô cùng rõ ràng trên mặt Trình Nguyệt Như: “Cô chắc chắn rằng mình không cần nghỉ ngơi một chút sao?”
“Giải quyết xong vụ án này rồi lại nghỉ ngơi.
Tôi cứ luôn cảm thấy đám người điên kia đang chuẩn bị hành động lớn, làm rõ mọi chuyện sớm một chút cũng làm cho dân chúng đỡ lo lắng hơn.”
Tô Dương Dương gật đầu, cởi áo blouse trắng và bao tay.
Áp lực công việc của Trình Nguyệt Như cũng chẳng nhỏ hơn cô chút nào mà hệ số nguy hiểm còn cao hơn nẵ.
Tô Dương Dương không hiểu vì sao Trình Nguyệt Như lại chọn làm pháp y, đúng là tự tìm cái khổ mà.
Dựa vào bối cảnh gia đình và EQ của cô có thể dấn thân vào lĩnh vực kinh doanh, vừa thoải mái lại không bị gò bó, có một đống tiền đếm mãi không hết, còn không bị chọc tức nữa.
Nhưng mà cô lại cứ chui đầu vào ngành pháp y, còn không hề có ý định từ chức.
Tô Dương Dương xuống lầu, thấy Hàn Khải Uy đang lái xe vào bãi đậu xe trước tòa nhà của viện pháp y: “Anh đưa Mạc Nhậm Mộ vào bênh viện à?”
“Ừ, lên xe đi, tôi chở em về nhà.”
“Vân Nhi có biết chưa?”
“Em ấy đang ở bệnh viện.”
“À.”
Hàn Vân Nhi ngồi ở đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-de-thuong/976676/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.