Đường Tâm Nhan vừa mới bình tĩnh một chút, lại bắt đầu trở nên lo lắng.
Chẳng nhẽ anh đã nhận ra cô rồi?
Không thể nào, cô đã che chắn rất kỹ rồi cơ mà!
Mặc Trì Úy nhấp một ngụm cà phê, nhíu mày lại.
Thím giúp việc biết thói quen của anh, trước nay anh đều không uống cà phê hòa tan, chẳng lẽ thím giúp việc không nói điều này cho người mới ư?
Mặc Trì Úy đặt cốc xuống, ánh mắt sắc bén nhìn về phía người phụ nữ vừa bước đến cửa.
Đây là lần đầu tiên anh đánh giá người mới mà thím giúp việc tìm cho anh.
Nhìn trang phục của cô, anh nhíu mày càng chặt hơn.
“Cô xoay người lại đây.” Anh trầm giọng ra lệnh.
Đường Tâm Nhan cố gắng kìm nén trái tim đang đập thình thịch vì sợ hãi, chầm chậm xoay người.
Nhìn thấy cô đội cả khăn trùm đầu và mạng che mặt, Mặc Trì Úy lạnh lùng nói: “Cô đến từ Trung Đông à?”
Đường Tâm Nhan gật đầu: “Phải”
Nghe được giọng khàn khó nghe của cô, Mặc Trì Úy lại nhìn thấy ánh mắt xám xịt, anh đại khái ước chừng cô cũng tầm tầm tuổi của thím giúp việc.
“Tôi không uống cà phê hòa tan.” Anh lạnh lùng nói.
Đường Tâm Nhan đương nhiên biết anh không uống, nhưng cô không tìm được hạt cà phê ở dưới lầu, anh lại muốn nhanh nên cô đành pha cà phê hòa tan cho anh.
“Ông chủ, không có hạt cà phê.”
Mặc Trì Úy nhếch môi, khuôn mặt anh tuấn nhất thời càng lạnh lùng hơn: “Không có không biết đi mua sao?”
Đường Tâm Nhan bị vẻ mặt và khí
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-ngot-ngao-lao-cong-om-mot-cai/1010592/chuong-480.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.