Quản lý nghe xong lời của Cố Nhiễm Nhiễm, anh ta cười chế giễu nói: “Thưa cô, cô gái này chạy xuống để đuổi theo giám đốc của chúng tôi, lẽ nào cô ấy muốn chòi mâm son? Trước kia tôi cũng từng thấy nhiều phụ nữ vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, nhưng đúng là lần đầu thấy phụ nữ có thai mà cũng điên cuồng như vậy!”
Bảo vệ bên cạnh nói chen vào: “Đúng vậy, giám đốc của chúng tôi có kiểu phụ nữ nào mà chưa từng thấy qua, một phụ nữ có thai vẫn nên tự biết mình là ai thì tốt hơn đấy!”
Cố Nhiễm Nhiễm nhìn sang bảo vệ và quản lý hét lớn một tiếng: “Các người thì biết cái gì mà dám ở đây ăn nói lung tung? Tôi nói cho các người biết, về sau các người nhìn thấy cô ấy, phải cung kính gọi cô ấy là phu nhân giám đốc!”
Bảo vệ chép miệng, rõ ràng không tin lời Cố Nhiễm Nhiễm: “Chém gió ai cũng biết nhưng cô chém thế này thì đúng là quá lắm rồi đấy!”
Quản lý khoát tay: “Được rồi, nể mặt cô ấy là phụ nữ có thai, chúng tôi không truy cứu trách nhiệm của cô ấy nữa. Lên lầu thanh toán khoản này đi!”
…
Mặc Trì Úy lái xe ra khỏi trung tâm thương mại.
Lái được một đoạn, vào lúc chờ đèn đỏ, trong đầu bỗng nhiên hiện ra cảnh ở bãi đỗ xe.
Anh nâng ngón tay thon dài, xoa xoa khuôn mặt nơi bị người phụ nữ lúc nãy tát qua
Đôi lông mày đen thanh thoát cau lại.
Cô ấy là ai?
Vì sao anh chẳng có chút ấn tượng nào?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-ngot-ngao-lao-cong-om-mot-cai/1010604/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.