Nhìn thấy Đường Tâm phát ra ánh nắng tươi đẹp đầy sức sống, phát ra nụ cười vui vẻ từ trong lòng, Mặc Trì Úy có chút hoảng hốt.
Có lẽ trong một thời gian tương đối dài, anh không nhìn thấy cô cười như thế này!
Dáng vẻ cô cười lên, mặt mày cong cong, ánh mắt sáng óng ánh, môi hồng răng trắng, trông một thoáng vô cùng xinh đẹp.
Mặc Trì Úy đứng lên, nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại không xương của cô vào lòng bàn tay mình: “Cho nên, em phải quý trọng.”
“Ai nha nha, chú với chị hai người buồn nôn quá, em muốn về nhà.”
Mặc Trì Úy lại mua thêm ít đồ ăn vặt cho cô bé: “Sau khi về nhà đừng nói lung tung.”
“Dạ, biết rồi!”
Sau khi cô nhóc nhảy nhót rời đi, Đường Tâm Nhan nghi ngờ hỏi: “Con bé là con nhà ai vậy?”
“Trưởng thôn.”
Đường Tâm Nhan hơi giận anh: “Anh thật đúng là bắt được tim con gái mà!”
Mặc Trì Úy kéo Đường Tâm Nhan đến bên trong nhà chiêu đãi khách của thôn trại, mặc dù môi trường đơn giản, nhưng nó chiến thắng nhờ vào sự sạch sẽ.
Mặc Trì Úy lấy ra từ hoa quả còn mới đem đến từ thành phố An: “Đều là em thích ăn đó.”
Đường Tâm Nhan: “…”
Thấy cô thất thần bất động, anh lột một quả quýt: “Không phải em thích ăn cà chua sao? Đây đều là anh cho người đem từ nước ngoài về đó.”
Anh lột một quả đưa tới bên môi cô: “Ăn một chút xem.”
Đường Tâm Nhan không có há mồm, mà là lẳng lặng nhìn dung mạo anh tuấn rõ ràng của anh.
Ánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-ngot-ngao-lao-cong-om-mot-cai/1010646/chuong-443.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.