Về đến phòng, Đường Tâm Nhan lấy hoa hồng cầu vồng mà Mặc Trì Úy tặng cô từ trong áo khoác ra.
Tìm một cái bình, lấy một chút nước trong nhà tắm, đem hoa hồng cắm vào trong bình.
Ngồi ở trước bàn đọc sách, hai tay cô nâng má, nhìn chằm chằm vào bông hoa hồng cắm trong bình.
Cánh hoa do nhiều loại màu sắc hợp thành, đỏ, vàng, hồng, xanh, tím, đẹp hơn rất nhiều so với hoa hồng bình thường.
Trong phòng cô không có nhiều đồ trang trí, nhành hoa hồng này bày biện ở đây, hiện ra sức sống vừa tốt đẹp, khiến tâm trạng của con người cũng theo đó mà tốt hơn nhiều.
Lấy ra chiếc bút phác họa và một quyển sách, cô cúi đầu, đem bộ dạng Mặc Trì Úy lúc tặng hoa hồng cho cô vẽ xuống.
Sau khi vẽ xong, cô lại thưởng thức hồi lâu.
Thẳng đến khi cơn buồn ngủ kéo tới, cô mới thu dọn sách vở lên giường đi ngủ.
……
Cả một đêm, cô đều không ngừng nằm mơ.
Trong giấc mơ, một hồi xuất hiện bố, một hồi lại xuất hiện Mặc Trì Úy.
Buổi sáng tỉnh dậy, dưới mắt có một quầng thâm nhè nhẹ.
Cô lấy quyển sách phác họa tối hôm qua ra, lật tới trang vẽ Mặc Trì Úy, liền hung hăng trừng anh vài cái.
Đều tại anh không tốt, cứ mỗi khi cô quyết tâm muốn đem anh từ trong tim dời ra ngoài thì anh lại xuất hiện trước mặt của cô.
Còn cứ trêu chọc cô, cô vốn đã không có sức chống cự với anh rồi.
Cô cong miệng mắng một câu đồ khốn!
Tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài truyền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-ngot-ngao-lao-cong-om-mot-cai/1010669/chuong-427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.