Cúp máy, Đường Tâm Nhan dựa vào tường, nhịp tim đập một hồi loạn xạ không thể khống chế được.
Hoa hồng rõ ràng không phải do Mặc Trì Úy gửi, mà cô lại còn chủ động gọi điện cho anh, để nói những lời đó!
Cô xấu hổ đến mức muốn cắn lưỡi của mình.
“Tâm Nhan, mặt của cậu sao lại đỏ thành như thế này vậy? Đến lượt cậu quay video rồi đấy.” Cố Nhiễm Nhiễm bước đến nhắc nhở Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan che hai má nóng đỏ bừng lên như phát sốt, rồi gật đầu nói: “OK.”
Khi hai người đi về phía của studio, Cố Nhiễm Nhiễm nhỏ giọng hỏi: “Là của cậu Mặc tặng đúng không?”
Đường Tâm Nhan lắc đầu: “Không phải.”
“Hả?” Cố Nhiễm Nhiễm cũng kinh ngạc không ngớt: “Không phải cậu Mặc vậy là ai được chứ?
Đường Tâm Nhan cũng đầy nghi hoặc, nhưng loại nghi hoặc này không kéo dài được bao lâu, thì một bóng dáng mảnh mai rắn rỏi liền đập vào mắt của cô.
Phó Tư Thần.
Cố Nhiễm Nhiễm vỗ vào vai Đường Tâm Nhan: “Hóa ra là anh ta.”
Đôi lông mày tinh xảo của Đường Tâm Nhan hơi hơi cau lại, cô không biết rốt cuộc là Phó Tư Thần muốn làm cái gì, có những lời cô đã nói rất nhiều lần rồi. Chẳng lẽ trí nhớ anh ta kém đến vậy hả?
Anh ta cho rằng tặng một bó hoa cho cô, thì cô có thể tha thứ cho tất cả những gì anh ta đã làm trước đây hay sao?
“Tâm Nhan, sau khi quay phim xong em có thời gian rảnh không?”
Đường Tâm Nhan thậm chí không thèm nghĩ, trực tiếp trả lời lại:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-ngot-ngao-lao-cong-om-mot-cai/1010681/chuong-419.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.