Đường Tâm Nhan muốn ăn hàu sống, nhưng Mặc Trì Úy không cho cô ăn.
Cô muốn ăn sò điệp, anh cũng vẫn không chịu cho cô ăn, nói rằng chúng không tươi. Cô cau mày, nói ra những bất mãn trong lòng.
Cô phồng má: “Cà tím nướng ăn được rồi chứ?”
Anh vẫn lắc đầu: “Em không được ăn những món có tỏi.”
Đường Tâm Nhan thắc mắc: “Tại sao?”
Một chàng trai trẻ có mái tóc nhuộm vàng bên cạnh tình cờ nghe thấy câu hỏi của Đường Tâm Nhan. Anh ta không kìm được mà huýt sáo và mỉm cười: “Người đẹp, cô vẫn chưa hiểu sao, bạn trai của cô không muốn cô ăn tỏi là sợ lức hôn cô, mùi tỏi quá nặng đấy!”
Cuối cùng anh chàng còn nói thêm một câu: “Bạn gái tôi thường than phiền tôi thích ăn tỏi vào buổi tối, đánh răng xong mà vẫn có mùi.”
Nam thanh niên có giọng nói lớn, khi nói chuyện thu hút sự chú ý của nhiều vị khách khác. Đường Tâm Nhan nhìn dáng người cao lớn của Mặc Trì Úy đang đứng đó, trong ánh mắt anh ẩn hiện ý cười. Ánh đèn vàng bên đường chiếu từ sau bờ vai rộng khiến gương mặt càng anh tuấn mê người.
Một đêm như vậy, quá ấm áp, quá đẹp đẽ, đến nỗi sau này khi đã đường ai nấy đi, cô vẫn hay nghĩ tới.
Cuối cùng, cô chỉ ăn một phần bạch tuộc viên, uống một cốc trà sữa.
Trên đường trở về khách sạn, điện thoại của Đường Tâm Nhan đổ chuông. Là máy bàn, số điện thoại lạ.
Đường Tâm Nhan dừng lại vài giây rồi mới vuốt phím nghe. Sau khi nghe xong, Mặc Trì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-ngot-ngao-lao-cong-om-mot-cai/1010911/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.