Lục Mặc Trầm vặn cổ sang trái phải, cô đau đến run cả người anh cũng mặc kệ.Anh buông tay rồi rút điện thoại ra gọi: “Tạm thời không cần bác sĩ vào đây.”Giọng người đàn ông vô cùng lạnh lùng như đánh thức Vân Khanh, kéo thần hồn của cô về. Đôi mắt nhắm nghiền của cô run rẩy mở ra, sợ hãi nhìn Cố Trạm Vũ.Nhưng khuôn mặt góc cạnh khắc sâu, lạnh lùng và kiên nghị trước mặt không phải Cố Trạm Vũ.Cô bối rối, mất một lúc sau cô mới nhận ra anh là ai.Lục Mặc Trầm ……. Anh, sao anh lại tới đây?Sao anh lại vào được đây?Vân Khanh dụi dụi đôi mắt sưng húp, tầm mắt không được rõ nhưng cô vẫn nhìn về phía cửa.Cửa đã bị đóng lại.Cô thoáng nhìn thấy người đàn ông với dáng người thẳng đứng, ngồi trước mặt cô, trên cao nhìn xuống, cô rõ ràng là bị giày vò một cách tàn nhẫn.Hôm nay anh áo khoác da, quần áo vừa người, chín chắn và nguy hiểm, hơi thở vô cùng lạnh lùng khó lường.Tương tự, cô cũng thấy sợ.Vân Khanh lết thân hình mềm mại của mình đến bên giường, cả người run rẩy muốn dốc hết sức rời khỏi đây.Lúc đôi chân trắng nõn và mềm mại ra khỏi chăn bông, Lục Mặc Trầm nhìn chằm chằm.Ngón chân cô chạm đất, như bông gòn, vội vàng rơi xuống.Lục Mặc Trầm đưa tay, lạnh lùng nắm lấy một cổ chân của cô, kéo nửa người cô đổ ra sau ngay lập tức.“A ……. Đừng mà …..” Vân Khanh ngoan cố chống cự, run tay đẩy anh!Nhưng giọng nghẹn trong cổ họng không thành lời, giống như một lời thì thào tham lam. Cô dừng lại,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-quyen-ru-ong-xa-dai-nhan-yeu-em-nua-di/669127/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.