Vân Khanh yên lặng ngồi xuống, có lẽ trực giác nhạy bén, liền cảm giác được bác sĩ đang cười, thấy bầu không khí có vẻ lạnh lùng khác thường.Bác sĩ tâm lý học nói chung cần làm cho mọi người cảm thấy ấm áp và thoải mái, mới có thể khiến người ta bỏ đi sự phòng thủ của mình …...Ánh mắt của Vân Khanh hơi khó hiểu.Bác sĩ đối diện nhìn vào mắt cô rồi chợt nở nụ cười. Nụ cười này so với nụ cười trước còn lớn tiếng hơn.Cô ngồi xuống phía sau bàn làm việc rồi nhẹ giọng nói: “Có phải nhìn tôi khác lắm à, cô Vân vẫn luôn quan sát tôi?”Vân Khanh ngồi ngay ngắn, cười nhạt rồi lắc đầu: “Thật là ngại quá, đó là thói quen nghề nghiệp của tôi, mong anh bỏ qua. Tôi chỉ cảm thấy khí chất của bác sĩ như anh có vẻ đặc biệt.”Nói đặc biệt là câu nói lịch sự của Vân Khanh.Đối phương đương nhiên cũng nghe hiểu được. Anh ta cười rồi mở hồ sơ bệnh án ra: “Cô Vân có vẻ mang tâm lý đề phòng. Tài liệu nói cô cũng là chuyên gia tư vấn? Chẳng trách, đồng nghiệp nhìn đồng nghiệp, dĩ nhiên có so sánh.”“Có lẽ vậy.” Vân Khanh cười, hai tay ôm đầu gối.Đối phương chú ý tới động tác của cô, cúi đầu rất nhanh rồi nheo mắt, khi ngẩng đầu lên thì vừa xòe hai tay vừa cười, tư thế trở nên dễ gần: “Xin đừng để ý đến dáng vẻ của tôi, tôi tập thể dục, cơ thể của tôi sẽ trẻ hơn so với khuôn mặt của tôi. Cô Vân cũng hiểu, nghề nghiệp không liên quan gì đến khuôn mặt. Một số
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-quyen-ru-ong-xa-dai-nhan-yeu-em-nua-di/669207/chuong-475.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.