Lưu Lan ngủ một mạch đến sáng, lúc tỉnh dậy vẫn còn thấy khó hiểu. Thường thì ban đêm cô bé phải đuổi chuột hai lần, vì cơ thể lở loét của chị gái rất thu hút những con vật nhỏ đó. Nhưng đêm qua, cô bé không hề nghe thấy bất kỳ tiếng động nào, điều này khiến cô bé lập tức lo lắng.
“Chị, tối qua chị không sao chứ?”
Lưu Ly cũng gian nan ngồi dậy, nghe vậy thì lắc đầu. Lưu Lan cẩn thận kiểm tra cô, xem có bị chuột cắn không. Kiểm tra một lượt thấy thực sự không sao, cô bé mới yên tâm.
Sáng sớm cô bé phải ra đồng làm việc, nhưng vẫn chuẩn bị sẵn đồ nấu ăn cho chị gái, “Chị, nhớ nấu cháo sớm nhé, đừng để trễ rồi bố lại mắng.”
“Được.”
Trong nhà chỉ còn lại Lưu Ly và em trai út Lưu Bảo, Lưu Bảo vẫn đang ngủ trong nhà, Lưu Ly ở ngoài sân chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.
Lưu Lan vác cuốc đi cùng mẹ, nhỏ giọng nói: “Mẹ, nói với mấy đứa em trai, cho hai chị em con về phòng ngủ lại đi. Bọn con chuyển ra đây hơn một năm rồi, mẹ xem con có bị làm sao đâu, chứng tỏ bệnh này không lây. Mùa đông năm ngoái lạnh muốn chết, chẳng lẽ mùa đông này vẫn phải ngủ ở đó sao? Con thì không sao, nhưng cơ thể chị con chịu sao nổi.”
Mẹ cô bé thở dài thườn thượt: “Mẹ đã thử thăm dò bố con rồi, ông ấy không đồng ý. Ông ấy nói con về ngủ được, còn chị con thì….”
“Chị con, bệnh của chị con không lây mà, sao lại không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-xac-song-cua-nam-phu-trong-truyen-nien-dai/2963187/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.