Ngủ một giấc đến mười hai giờ đêm, cô tỉnh dậy đi vệ sinh. La Dược bật đèn giúp cô, thấy cô rửa tay xong, anh nhỏ giọng hỏi cô có muốn ăn gì không.
“Không ăn, không đói.”
Hai người trở về phòng đóng cửa lại, cô ngã xuống gối chăn mềm mại chuẩn bị ngủ tiếp, một cơ thể nóng bỏng từ phía sau áp sát vào. Đã làm vợ chồng được một thời gian, hành động này của anh đương nhiên cô biết có ý gì.
“Đừng.”
Anh lùi lại một chút, cẩn thận nhìn sắc mặt cô, thậm chí còn bật đèn bàn đầu giường. Dường như vẫn vậy, nhưng cảm giác lại không giống. Cô quá xa cách với anh, xa cách đến mức anh cảm thấy cô bước tiếp theo sẽ rời bỏ anh mà đi. Anh cũng không phải nhất thiết phải làm chuyện đó, chỉ là muốn mượn điều này để xác nhận điều gì đó.
“Vợ, em không hài lòng chỗ nào về anh à, anh làm gì khiến em giận rồi?”
Lưu Ly từ trên giường ngồi dậy, bây giờ có thời gian rảnh, đã đến lúc nên nói rõ. “Cái đó…”
“Em nói đi.”
“Chúng ta ly hôn đi.”
Anh lập tức trợn tròn mắt, thậm chí còn muốn ngoáy tai xem có phải do ráy tai nhiều quá khiến anh nghe nhầm không.
“Em nói gì cơ?”
“Em nói chúng ta ly hôn.” Lời này đã thốt ra, những điều tiếp theo trở nên dễ dàng hơn nhiều, “Ban đầu vốn dĩ đó là một thỏa thuận, em cần một cơ hội để thoát khỏi người bố khốn nạn kia của em. Lúc đó anh bị thương, em nói sẽ chữa trị cho anh, em biết có lẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-xac-song-cua-nam-phu-trong-truyen-nien-dai/2963286/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.