Trình Thước ngước đôi mắt đờ đẫn lên, tình cờ chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Lục Hoài Khiên.
Anh ngẩn người vài giây rồi cúi đầu xuống, chậm rãi đưa tay trái ra chạm vào chiếc chìa khóa. Cảm giác lạnh lẽo của kim loại chạm vào đầu ngón tay, anh vừa định cầm lên thì bên ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng sấm chớp…
“Ầm…!”
Tiếng nổ bất ngờ khiến Trình Thước giật mình nắm chặt lấy lòng bàn tay của Lục Hoài Khiên. Những ngón tay siết chặt không kiểm soát, khớp xương hiện rõ dưới làn da căng, cánh tay run rẩy vì dùng lực quá mạnh.
Chiếc chìa khóa trượt khỏi kẽ ngón tay, rơi nhanh xuống đất, va chạm với mặt sàn tạo nên tiếng kêu trong trẻo.
“Keng…”
Lục Hoài Khiên ngẩng đầu nhìn Trình Thước. Người kia dường như đang chìm đắm trong một thế giới khác, hoàn toàn vô thức về hành động vừa rồi của mình.
Hắn lại đưa mắt nhìn xuống bàn tay phải đang bị Trình Thước nắm chặt, có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó.
Sau tiếng nổ dữ dội là vài tiếng vang trầm đục. Lục Hoài Khiên có thể cảm nhận được các khớp xương của đối phương siết chặt hơn, cơn run rẩy truyền qua lòng bàn tay.
Da thịt và xương cốt khi chống chọi với áp lực bên ngoài tạo nên cảm giác đau đớn. Cơn đau tăng dần theo thời gian, nhưng vẫn nằm trong giới hạn chịu đựng được của hắn.
Vì vậy, trên gương mặt Lục Hoài Khiên không hề hiện lên chút khó chịu nào, thậm chí khóe mắt và đuôi lông mày còn vương một nụ cười nhàn nhạt, thờ ơ.
Hắn vẫn giữ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cocktail-blue-tra-cac/2719272/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.