🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Dòng suy nghĩ bỗng khựng lại, Trình Thước bò dậy khỏi ghế sofa, rót đầy một ly bia. Những bọt nổi trên bề mặt trôi lững lờ, tựa những đám mây nơi chân trời, tựa kẹo bông gòn trong công viên giải trí…

Kẹo bông gòn trắng muốt, chắc là ngon lắm, nhóc Trình Thước nghĩ thầm.

Những đứa trẻ đi ngang qua siết chặt đám mây trắng trong tay, em lặng lẽ thu lại ánh mắt thèm thuồng, không nói một lời.

Được đến công viên giải trí đã là niềm vui lớn rồi, nhóc Trình Thước lại nghĩ, nếu còn muốn ăn kẹo bông gòn nữa, e là tham lam quá.

Đu quay khổng lồ, xe đua, ngựa gỗ xoay vòng.

Chú hề với chiếc mũi đỏ tròn nhấp nháy mắt với em, quả bóng trên đỉnh mũ lắc lư, nhóc Trình Thước cười đến mức không đứng thẳng được, co rúm người lại.

Công viên đông nghịt, chỗ nào cũng là những hàng dài nối tiếp. Em cứ ngỡ Hà Nhân sẽ nhanh chóng mất kiên nhẫn, nhưng không, từ đầu đến cuối, thị vẫn dịu dàng, kiên nhẫn đứng phía sau, lặng lẽ chờ cùng em.

Chơi đến mệt rã rời, không bước nổi nữa, nhóc Trình Thước ngồi nghỉ trên ghế dài bên đường.

Hoàng hôn buông xuống, sắc cam đỏ nhuộm đầy bầu trời, những tầng mây cũng nhuốm màu ấm áp.

Cơn gió nhẹ cuốn tung mấy lọn tóc mai của Hà Nhân. Dưới ánh sáng xiên nghiêng, nắng hắt lên nửa gò má thị, sống mũi chia cắt ranh giới giữa sáng và tối, con ngươi ánh lên tia sáng nhấp nháy.

“Mẹ đi mua kẹo bông gòn cho con, con đợi ở đây, đừng đi lung tung nhé.”

Nhóc Trình Thước ngẩng đầu lên, sửng sốt một thoáng, rồi nở nụ cười rạng rỡ, gật đầu thật mạnh.

“Dạ vâng ạ!”

Em ngồi yên lặng trên ghế dài chờ đợi. Ban đầu, em còn nghĩ, không biết Hà Nhân sẽ mua mấy cây kẹo bông gòn, nếu chỉ có một cây, em sẽ bẻ một miếng cho thị ăn thử.

Chờ một lúc lâu mà vẫn không thấy thị quay lại, em bắt đầu chán, bèn ngửa đầu ngắm những đám mây trôi lững lờ trên bầu trời, có đám hình trái tim, có đám giống tai mèo.

Khoan đã, sao kẹo bông gòn chỉ có hình bầu dục nhỉ? Không biết có thể làm thành hình khác không, muốn thử quá… có thể làm thành hình ô tô không ta?

Nhưng rồi, em dần nhận ra, hình như mình đã đợi rất lâu. Lâu hơn nhiều so với thời gian cần để Hà Nhân đi rồi về.

Nhóc Trình Thước bật dậy, em muốn đi tìm mẹ.

Nhưng ngay lúc đó, lời dặn dò dịu dàng của Hà Nhân vang lên bên tai: “Đợi ở đây, đừng đi lung tung.”

Thế là em lại ngồi xuống.

Ngồi mãi, đến khi trời tối.

✼ •• ┈┈┈┈๑⋅⋯ ୨˚୧ ⋯⋅๑┈┈┈┈ •• ✼

“Bạn nhỏ, sao em lại ngồi một mình ở đây?”

Bầu trời xám xanh, trăng non vừa nhú. Một chú gấu nâu khổng lồ ngồi xuống băng ghế bên cạnh em, tháo đầu gấu ra, thở hổn hển nghỉ ngơi.

Nhóc Trình Thước lén liếc một cái, hóa ra là một chị gái.

Cô giáo dặn rằng không được nói chuyện với người lạ, em định giả vờ không nghe thấy, nhưng đối phương lại mỉm cười hỏi lại lần nữa.

Nhóc Trình Thước im lặng vài giây, rồi ngẩng đầu lên, đáp đầy chắc chắn: “Mẹ em đi mua kẹo bông gòn, mẹ sẽ quay lại ngay ạ.”

Nghe vậy, chị gái thoáng nhíu mày, vẻ mặt ngập ngừng.

“Nhưng… cửa hàng kẹo bông gòn duy nhất trong công viên hôm nay không mở cửa. Có khi nào em nhớ nhầm không?”

Nhóc Trình Thước sững người một thoáng, tim bỗng đập thình thịch.

“Em chắc chắn không nhớ nhầm!”

Giọng em quá quả quyết, đến mức chị gái cũng bắt đầu do dự.

“Hay là chị nhớ nhầm ta?”

Chị nghĩ một lát, rồi nói: “Vậy để chị dẫn em đến cửa hàng xem thử, biết đâu mẹ em đang ở đó.”

Nhóc Trình Thước chần chừ một chút, rồi vẫn đi theo. Chắc chị ấy không phải người xấu đâu.

Hai phút sau, đứng trước cửa hàng đóng kín, chị gái chỉ vào tấm bảng đen trước cửa.

“Đây là thông báo tạm nghỉ. Chủ tiệm có việc gấp, đã dán từ hai giờ chiều nay.”

Những dòng chữ huỳnh quang sáng rực.

Nhóc Trình Thước chưa biết đọc nhiều chữ, nhưng em vẫn thấy rõ ổ khóa hình chữ U đang khóa chặt hai tay nắm cửa.

Nhóc Trình Thước ngây người, lặng lẽ nhìn một lúc lâu, em nghĩ liệu Hà Nhân có phải phát hiện trong công viên không mua được kẹo bông gòn, nên đã ra ngoài công viên mua không?

Nghĩ lại thì thấy không quá khả thi, ánh sáng trong mắt em dần tắt lịm. Có lẽ Hà Nhân đã vô tình làm lạc mất em.

“Số điện thoại của mẹ em là gì? Để chị gọi cho mẹ nhé.”

Nhóc Trình Thước đọc một chuỗi số, nhưng cuộc gọi không thể kết nối.

“Vậy số của cha em thì sao?”

Em lại đọc một chuỗi số khác, nhưng khi gọi đi, vẫn không có ai bắt máy.

Ở đằng xa, có người đang gọi tên chị gái. Chị đặt lại chiếc đầu gấu nâu lên vai, thoáng vẻ bối rối.

“Chị phải làm việc tiếp rồi. Giờ em định làm sao? Hay là chị tìm đồng nghiệp ở đài phát thanh, nhờ họ thông báo giúp tên mẹ em nhé?”

Nhóc Trình Thước nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu ạ, em tự về nhà được. Em biết đường mà.”

“Em về kiểu gì?”

“Em đi xe buýt.”

“Xe buýt á? Em nhỏ thế này có được không?”

“Đương nhiên rồi! Chị đừng xem thường em.” Giọng em lộ vẻ đắc ý, nhưng nói xong lại như sực nhớ ra điều gì đó, mím môi chần chừ.

“Nên là… chị có thể cho em mượn hai đồng không ạ?”

Chị nhét hai đồng xu vào lòng bàn tay em.

“Cho em này, không cần trả lại đâu.”

“Cảm ơn chị ạ!”

Nhóc Trình Thước lục trong túi, lấy ra mấy viên kẹo trái cây đưa cho chị để đáp lễ.

“Bái bai em.”

“Bái bai chị ạ!”

Em cười, vẫy tay thật mạnh với chú gấu nâu đang rời đi. Đến khi bóng dáng chị gái khuất hẳn, nụ cười trên môi em mới từ từ tắt hẳn.

Nhóc Trình Thước đi đến trạm xe buýt. Không biết từ bao giờ, bầu trời đã phủ kín mây đen. Mưa bắt đầu rơi, lác đác những giọt nhỏ. Rõ ràng mấy chục phút trước, trời vẫn còn trong xanh không một gợn mây.

Xe buýt tuyến 606 có tám trạm. May mà em còn nhớ.

Lên xe, tìm một chỗ trong góc ngồi xuống, nhưng em cứ thấy bất an, như thể có ai đó đang dán mắt nhìn mình. Lợi dụng lúc xe dừng ở trạm, em liền di chuyển đến chỗ một ông cụ, ngồi xuống bên cạnh, giả vờ như ông là người thân của mình.

Bên ngoài, mưa mỗi lúc một lớn.

Những hạt mưa dữ dội trút xuống, đập vào cửa sổ, để lại vô số vệt nước chảy dài như những giọt nước mắt trên mặt kính.

Cuối cùng, xe đến trạm.

Em bị dòng người xô đẩy xuống xe, lảo đảo mấy bước dưới mái che trạm xe buýt mới miễn cưỡng đứng vững. May mà không ngã. Nước mưa trên mặt đất thấm vào mũi giày, lan dần ra, chẳng mấy chốc hai chân đã ướt sũng, lạnh lẽo khó chịu.

Bước ra khỏi mái che, mất đi sự bảo vệ, những giọt mưa to nặng nề nện xuống mi mắt, dày đặc đến mức em không mở mắt ra nổi. Lúc này, nhóc Trình Thước mới chậm chạp nhận ra, em không có dù.

Phải nhanh chóng về nhà thôi.

Đoạn đường này rất hẻo lánh. Đèn đường đã hỏng từ lâu, vài bóng đèn đã tắt hẳn, vài bóng còn lại chập chờn leo lét, nhấp nháy vài lần rồi cũng vụt tắt, như thể có con quỷ nào đó trong bóng tối vừa thổi chúng đi.

Những cái bóng đen sì bám riết phía sau em, đuổi theo không ngừng.

Bỗng nhiên… Sấm rền vang.

“Ầm ầm…”

Luồng sáng chói lòa lóe lên trong khoảnh khắc, hắt lên khuôn mặt tái nhợt của em. Nhóc Trình Thước run bắn người, vội đưa tay bịt chặt tai. Dưới cơn cuồng phong mưa bão, em không ngừng co rúm lại, cố ép bản thân đừng nghĩ, đừng nhìn, cúi đầu chăm chú quan sát con đường dưới chân, lặng lẽ tiến về phía trước. Nhanh hơn chút nữa. Nhanh hơn chút nữa.

Càng đi, em càng chạy.

Không biết đã chạy bao lâu, đến khi hai chân bủn rủn, sức lực toàn thân gần như cạn kiệt. Trong tầm mắt cuối cùng cũng xuất hiện một góc sân, và bóng dáng quen thuộc…

Hà Nhân cầm dù, đang thu quần áo trong sân.

Trình Vũ đứng trước cửa nhà, khoanh tay, hờ hững nhìn Hà Nhân thu quần áo.

“À phải rồi, Trình Thước đâu?” Trình Vũ như vô tình hỏi một câu.

Nhóc Trình Thước vừa định bước lên phía trước, bỗng nghe thấy giọng Hà Nhân bình thản vang lên.

“Nó bị lạc ở công viên giải trí rồi.”

Em đột ngột dừng bước. Toàn thân ướt sũng đứng lặng trong bóng tối. Nước mưa tí tách rơi xuống mặt, men theo gò má chảy dài thành từng vệt, giống như những giọt nước mắt trên mặt kính.

Trình Vũ nghe vậy, chỉ nhàn nhạt gật đầu. Giọng điệu chẳng có chút quan tâm: “Ồ, lạc rồi à.”

Rồi họ cùng nhau bước vào nhà.

Cánh cửa khép lại với một tiếng “rầm” nặng nề, như thể chẳng có chuyện gì vừa xảy ra.

Khoảnh khắc ấy, nỗi sợ hãi khổng lồ bao trùm nhóc Trình Thước từng lớp một, như màn đêm vô tận siết chặt lấy cơ thể. Em chợt nhận ra rằng, so với sự vô tình, điều đáng sợ hơn cả là sự toan tính. Trẻ con bị lạc nhiều vô số, chỉ cần Hà Nhân muốn, em cũng có thể trở thành một trong số đó.

Ngay cả mẹ còn lừa dối và bỏ rơi em, thì trên đời này, còn ai có thể hoàn toàn tin tưởng đây?

Một ý nghĩ hoang đường chợt lóe lên. Nếu bây giờ em chạy thẳng đến trước mặt Hà Nhân, liệu thị có trách mắng em, chất vấn vì sao không chịu đứng yên đợi mà lại tự ý rời đi? Em có nên về nhà không?

Nhưng em đâu có khả năng tự mình tồn tại, cũng chẳng có lựa chọn nào khác. Vì thế, em chỉ đành giả vờ như chưa nghe thấy gì, lặng lẽ giơ tay gõ vào cánh cửa đóng chặt.

Hình ảnh đến đây bỗng bị cắt ngang, nhảy cóc, lộn xộn, lúc sáng lúc tối, chớp tắt liên tục. Cuối cùng, chẳng còn thấy gì nữa.

Dòng suy nghĩ kéo về hiện tại, nhưng cảm xúc vẫn mắc kẹt trong quá khứ, tim vẫn đập thình thịch.

Anh đã vô số lần cảm thấy sợ hãi, cũng vô số lần thấy may mắn. Một đứa trẻ bảy tám tuổi, ngồi trên xe buýt suốt tám trạm dài đằng đẵng mà không gặp phải kẻ xấu, ví dụ như bọn buôn người, nếu không, cuộc đời anh hẳn đã rẽ sang một hướng hoàn toàn khác.

Trong cái thời đại mà trị an chưa đủ bao quát, chuyện bị bắt cóc đến vùng núi hẻo lánh hay bị buôn bán nội tạng bất hợp pháp, chẳng có gì là không thể.

May mà cuối cùng, anh vẫn có thể sống sót đến khi trưởng thành, không còn phải bấu víu vào bất kỳ ai nữa.

Cảm ơn số phận, có lúc tàn nhẫn, có lúc lại ưu ái anh.

Hà Nhân có thể tái hôn, có thể bắt đầu một cuộc sống mới, có thể sinh ra đứa con mà thị yêu thương hết mực, có thể dùng tiền của người chồng thứ hai để xây dựng một công viên giải trí lớn, có thể dắt Hàm Hàm đi chơi ở đó.

Chỉ cần đừng đến làm phiền anh. Đừng mong chờ một sự tha thứ vô nghĩa.

Nhưng Hà Nhân vẫn xuất hiện, xuất hiện ngay tại quán bar Mạc Lam của Lục Hoài Khiên.

Chiếc ly trượt khỏi lòng bàn tay.

“Keng…”

Trình Thước giật mình tỉnh giấc, đôi mắt còn vương vẻ mơ màng.

Lớp rượu mỏng còn sót lại ở đáy ly tràn ra, uốn lượn vặn vẹo trên sàn. Chiếc ly thủy tinh tròn trịa vỡ tan, hóa thành những mảnh sắc nhọn, có thể làm tổn thương cả người khác lẫn chính anh.

Anh lặng lẽ nhìn đống mảnh vỡ dưới đất hồi lâu, rồi mới chậm rãi đứng dậy khỏi sofa, im lặng cầm lấy chổi, bắt đầu quét dọn.

Ban đầu, những sợi chổi còn ướt đẫm mùi bia, nhưng càng quét, chúng lại tự khô. Cồn bốc hơi, những mảnh vỡ bị gom vào thùng rác. Dọn dẹp xong, mọi thứ trở lại như cũ, sạch sẽ đến mức chẳng còn dấu vết gì, như thể tất cả chỉ là một cơn hoảng hốt thoáng qua.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.