Cánh tay Lục Hoài Khiên vẫn khoác trên vai trái Trình Thước, nụ cười nửa miệng đầy vẻ cà lơ phất phơ, mấy ngón tay buông thõng đung đưa vu vơ giữa không trung. Mái tóc màu xanh khói của Trình Thước theo những cử động nhỏ của hắn mà cọ tới cọ lui qua cằm hắn.
Trong lòng thấy hơi ngứa ngáy, Lục Hoài Khiên bất giác đưa tay chạm thử một cái. Thấy sờ cũng thích, thế là hắn lại vuốt thêm hai lần nữa. Thấy đối phương không hề phản kháng, hắn không nhịn được lại xoa thêm ba cái nữa…
“Đừng sờ tóc tôi.” Trình Thước hết chịu nổi bèn đẩy hắn ra, lùi lại giữ khoảng cách xã giao.
Trong lòng bỗng thấy hụt hẫng, Lục Hoài Khiên đành phải từ từ rụt tay về, khóe môi nở nụ cười bất đắc dĩ.
“Ghét bị người khác sờ tóc lắm à?”
Trình Thước nhíu mày.
“Lúc bị xoa đầu, tôi có cảm giác mình bị đối xử như con nít vậy.”
“Nhưng tôi lại cho rằng đó là định kiến của cậu thôi. Cử chỉ thân mật là một cách thể hiện tình cảm, chẳng có ai quy định việc xoa đầu chỉ dành cho người lớn đối với trẻ nhỏ cả. Nếu cậu thấy khó chịu thì tôi có thể cho cậu sờ lại.”
Lục Hoài Khiên ngừng một chút.
“Có điều, tôi đang đứng thế này, đối với cậu mà nói, có phải hơi tốn sức không nhỉ? Có cần tôi ngồi xổm xuống không…”
“Lục Hoài Khiên!” Trình Thước cau mày cắt ngang lời hắn, giọng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cocktail-blue-tra-cac/2719303/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.