WARING: CHƯƠNG NÀY CÓ TÌNH TIẾT BẠN THỤ BỊ SỜ MÓ, DÒM HẾT TỪ ĐẦU TỚI MÓNG CHÂN NHƯNG CHƯA BỊ ĐỤ, MOM NÀO DỊ ỨNG KIỂU NGOÀI CÔNG RA THÌ KHÔNG AI ĐƯỢC THẤY THỤ Ở CHUỒNG THÌ TRỐN ĐI NHA‼️
Một chiếc SUV màu đen lao nhanh trong màn đêm.
Dàn âm thanh trên xe đang phát những bài hát tiếng Quảng Đông cổ điển.
Trên bảng điều khiển trung tâm đặt một tượng Phật Di Lặc mạ vàng, đầu to tai lớn, dáng vẻ từ bi phúc hậu.
Đầu đau như búa bổ.
Trình Thước gắng sức mở mắt ra, lại phát hiện hai tay mình bị trói quặt ra sau lưng. Bên trái anh là một vệ sĩ cao to lực lưỡng đang ngồi. Nghe thấy tiếng anh cựa quậy giãy dụa, gã vệ sĩ lập tức nghiêng người sang nhìn anh chằm chằm, gương mặt không giận mà uy.
Đây có lẽ chính là kẻ vừa mới đánh lén anh!
Trình Thước ngước mắt lên, trên gương chiếu hậu trong xe phản chiếu đôi mắt nhỏ dài của Tổng giám đốc Tào.
Hai ánh mắt chạm nhau.
Ở ghế phụ, Tổng giám đốc Tào cười tủm tỉm quay đầu lại, hai ngấn mỡ trên cổ lập tức hiện ra, "Cậu tỉnh rồi à?"
Trình Thước tức khắc hiểu rõ đầu đuôi sự việc. Tổng giám đốc Tào đã thuê vệ sĩ đánh ngất rồi đưa anh đi. Còn về mục đích thì quá rõ ràng rồi, Tổng giám đốc Tào muốn cùng anh chơi trò tình một đêm.
Anh đã quyết định sai lầm.
Trình Thước nghĩ, lẽ ra sau khi viện cớ rời đi, anh không nên thật sự đi vào nhà vệ sinh. Có lẽ nếu chạy đi nơi khác thì đã không ra nông nỗi này.
Anh đã đánh giá thấp sự hứng thú của Tổng giám đốc Tào đối với mình… Vậy mà lại đáng để Tổng giám đốc Tào mạo hiểm bắt cóc người giữa nơi công cộng. Hơn nữa, Tổng giám đốc Tào có thể dễ dàng đưa anh ra khỏi khách sạn mà không kinh động đến người khác. Anh nghi ngờ trong khách sạn có người của Tổng giám đốc Tào, nội ứng ngoại hợp, giúp che mắt mọi người.
Nhưng bây giờ hối hận cũng chẳng ích gì.
Trong tình huống này, nhảy xe là con đường chết.
Anh không có đường nào để trốn thoát, chỉ đành đi bước nào hay bước đó, trước mắt giữ mạng là quan trọng nhất.
Trình Thước không dám chọc giận Tổng giám đốc Tào thêm nữa. Anh gần như phải vận dụng toàn bộ cơ mặt để nặn ra một nụ cười trông vừa hiền lành vừa lấy lòng, giọng điệu cũng trở nên mềm mỏng, chậm rãi: “Tổng giám đốc Tào, ông đang làm gì vậy?"
Tục ngữ có câu “Đánh người chạy đi, ai nỡ đánh người chạy lại” Tổng giám đốc Tào giãn đôi mày, cũng cười híp mắt giải thích: "Tôi muốn đưa cậu đến khách sạn mà tôi có cổ phần, tốt hơn khách sạn hôm nay cả trăm lần, nhưng tôi lại sợ cậu không muốn đi."
"Sao lại không muốn được chứ ạ?" Trình Thước cố giữ nụ cười trên mặt, để không lộ ra sơ hở.
"Nếu ông muốn đưa tôi đi, cứ nói thẳng là được rồi, tôi chắc chắn sẽ vui vẻ đi cùng."
Tổng giám đốc Tào ngạc nhiên "chậc" một tiếng, "Nhưng tôi thấy phản ứng vừa rồi của cậu, không giống muốn đi lắm nha."
"Không có không có, là ông hiểu lầm rồi ạ." Trình Thước chỉ cảm thấy mặt mình sắp cười đến cứng đờ, "Tuy tôi là sinh viên học viện mỹ thuật, nhưng trình độ chỉ là nửa vời thôi, trong bụng chẳng có chữ nghĩa gì, vẽ cũng xấu nữa. Lúc trước ông nói muốn cùng tôi bàn luận chuyện học thuật, lại nói muốn mua tranh của tôi, tôi sợ mình vừa mở miệng, vừa động bút là lại làm lộ trình độ thật, để lại ấn tượng không tốt cho ông."
"Ra là vậy." Tổng giám đốc Tào gật gật đầu, hai cằm lúc ẩn lúc hiện, không nhìn ra là đã tin hay chưa.
Trình Thước cụp mắt xuống, ánh mắt lặng lẽ lướt qua túi quần, ngạc nhiên vì điện thoại vậy mà lại không bị tịch thu.
Có lẽ họ nghĩ rằng, hai tay đã bị trói lại, cộng thêm có vệ sĩ canh chừng, anh không thể nào gọi điện thoại cầu cứu thành công được.
Hy vọng pin vẫn chưa cạn kiệt.
Sợi dây trói trên cổ tay không quá chặt, vẫn còn chừa lại một khoảng trống nhất định. Trình Thước khom người, ngón giữa tay phải cố hết sức với tới mép túi quần.
Ngón tay cách lớp vải chạm được vào nút nguồn lồi lên.
Một hai ba bốn năm. Năm lần nhấn rất nhanh.
Chức năng cầu cứu khẩn cấp, điện thoại sẽ tự động gửi tin nhắn cho liên hệ khẩn cấp… Tin nhắn bao gồm định vị chính xác, đồng thời gọi điện thoại, và toàn bộ quá trình đều im lặng.
Cũng không biết đã nhấn thành công hay chưa.
Nhưng hành động đó lại bị gã vệ sĩ tinh ý phát hiện.
“Mày đang làm gì đó?”
"Lưng tôi bị ngứa." Trình Thước cười gượng gạo.
"Muốn gãi mà không gãi được."
"Hay là để tôi giúp cậu nhé." Tổng giám đốc Tào ngồi ở ghế phụ đề nghị.
"Tài xế Lý, anh tìm ngay chỗ nào dừng xe được thì dừng lại một lát. Nhân tiện cậu đẹp trai tỉnh rồi, tôi đổi chỗ với Tiểu Ngụy, tôi đích thân qua giúp cậu ấy gãi ngứa."
"Tổng giám đốc Tào!" Trình Thước buột miệng kêu lên trong lúc cấp bách.
Tổng giám đốc Tào hơi nheo mắt, "Sao thế?"
Trình Thước ép mình phải bình tĩnh lại, não bộ vận hành với tốc độ chóng mặt. Khi ánh mắt liếc qua tượng Phật Di Lặc, anh lập tức nảy ra ý tưởng. Anh cố gắng đè nén giọng nói, không để Tổng giám đốc Tào nghe ra sự run rẩy, "...Tôi tin Phật."
Anh nói một hơi: "Nếu ông và tôi mà thân mật trước mặt Phật Tổ, đó chẳng phải là đại bất kính với Người sao? Tôi chỉ là kẻ tầm thường, vận thế tương lai có bị ảnh hưởng cũng không sao, nhưng tôi sợ làm liên lụy đến ông!"
Nghe vậy, Tổng giám đốc Tào đầu tiên là sững sờ, sau đó thì im lặng.
Tim Trình Thước đột nhiên đập thình thịch.
Mấy giây sau, cuối cùng giọng nói của Tổng giám đốc Tào lại vang lên.
"Cậu nói đúng."
Trình Thước lặng lẽ thở phào một hơi, nảy sinh ảo giác như vừa sống sót sau kiếp nạn.
Anh đã cược đúng, Tổng giám đốc Tào là người tin Phật.
"Cảm ơn cậu đã nhắc nhở tôi." Tổng giám đốc Tào lập tức chắp hai tay lại, niệm hai câu A Di Đà Phật, tội lỗi tội lỗi.
Hai tay bị trói sau lưng của Trình Thước cũng chắp lại, miệng cũng giả vờ lẩm bẩm niệm theo vài câu.
Trong xe lại lần nữa không một tiếng người. Chỉ còn lại những bản nhạc vàng thập niên chín mươi không ngừng vang bên tai.
Trình Thước im lặng một lát, rồi lại lấy hết can đảm hỏi: "Tổng giám đốc Tào, chúng ta còn bao lâu nữa thì đến nơi ạ?"
Tổng giám đốc Tào “Ồ”một tiếng, cười hề hề nói: "Thế mà đã không chờ được rồi à?"
Trình Thước bắt chước giọng điệu của Đường Ý khi gọi "anh Hoài Khiên", nén giọng nói: “Tổng giám đốc Tàoo…"
Gọi xong chính anh cũng thấy buồn nôn kinh khủng, dạ dày cuộn lên dữ dội.
"Haha, còn khoảng mười lăm phút nữa."
Trình Thước không dám hỏi thêm nữa, hỏi nữa e là sẽ lộ sơ hở mất.
Thời gian trên hệ thống định vị của xe chính xác đến từng giây, nó đang trôi đi từng chút một với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Mười lăm phút dài đằng đẵng như cả thế kỷ, mà cũng ngắn ngủi như chỉ trong chớp mắt…
Đã đến khách sạn.
Trình Thước bị vệ sĩ nắm chặt vai đẩy xuống xe.
Trong nhà để xe, Tổng giám đốc Tào đứng trước mặt anh, đầu tiên là đưa tay lên sờ mặt Trình Thước một cái.
Trình Thước cố nén lại hành động quay đầu né tránh, cứng đờ người không dám động đậy.
Ông ta cười nói: “Đây là khách sạn tôi có cổ phần, trong khách sạn toàn là người của tôi cả, cậu cứ yên tâm, tôi đã dặn dò rồi, họ sẽ chăm sóc cậu chu đáo.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Đúng là đứa trẻ ngoan, biết nghe lời.”
“Tôi không có ác ý gì với cậu đâu, tôi không dám trói chặt quá, chỉ sợ làm đau cổ tay cậu thôi. Bây giờ tôi cởi trói cho cậu, cậu tuyệt đối đừng chạy lung tung nhé.” Tổng giám đốc Tào vừa cúi đầu gỡ nút dây trên cổ tay Trình Thước, vừa không quên nhân tiện sàm sỡ.
“Cậu cứ phối hợp cho tốt, xong việc sẽ không thiếu phần thưởng cho cậu đâu.”
“Vâng.” Trình Thước gật đầu.
Lúc này, tài xế cũng đã đỗ xe xong và bước xuống, cùng với gã vệ sĩ và Tổng giám đốc Tào vây lấy Trình Thước.
Ánh mắt Tổng giám đốc Tào hạ xuống, đầu tiên là nhìn đầy ẩn ý vào đ/ũng quần Trình Thước, ánh mắt hơi lệch đi một chút, rồi ông ta đưa tay ra, móc điện thoại từ trong túi quần Trình Thước ra…
Trình Thước bất giác mở to mắt.
Tim gần như nhảy ra khỏi lồng ng.ực.
Nếu đầu dây bên kia chưa cúp máy, điện thoại có thể vẫn đang trong cuộc gọi im lặng…
“Sao không có phản ứng gì thế này.”
Tổng giám đốc Tào bấm nút nguồn hai lần.
“Haha, hóa ra là hết pin rồi.”
Trái tim đang treo lơ lửng tạm thời hạ xuống, Trình Thước thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tổng giám đốc Tào ném điện thoại cho tài xế.
“Điện thoại này, chúng tôi giữ hộ cậu trước, xong việc sẽ trả lại cho cậu.”
Lời vừa dứt, gã vệ sĩ sau lưng bắt đầu đẩy anh đi về phía trước.
Họ không đi vào từ cửa chính, mà là lối thoát hiểm.
Trình Thước không nhìn thấy tên khách sạn, anh cũng không biết cụ thể mình bị đưa đến đâu.
Ba người cuối cùng dừng lại trước phòng A404 của một khách sạn nào đó. Đã có nhân viên phục vụ đứng chờ sẵn ở cửa, đưa cho
Tổng giám đốc Tào một thẻ phòng.
Tổng giám đốc Tào nóng lòng đẩy cửa phòng ra, không nói lời nào đã xô Trình Thước ngã xuống giường.
Hành động đó như hổ đói vồ mồi.
Trình Thước giả vờ đón nhận, nhưng khi Tổng giám đốc Tào chuẩn bị ra tay c.ởi quần áo, cơ thể anh theo phản xạ đẩy ra, “Tổng giám đốc Tào!”
Tổng giám đốc Tào nhíu mày, trong khe mắt hẹp dài lộ ra chút không vui vì bị cắt ngang.
Trình Thước hạ giọng, “Tổng giám đốc Tào, chúng ta nên đi tắm trước đã nhỉ?”
Thấy đối phương không tỏ thái độ gì, anh đành phải căng da đầu nói tiếp: “Ông không cần tắm đâu, là tôi, tôi phải đi tắm trước đã.”
“Tôi sợ lát nữa có thể ảnh hưởng đến trải nghiệm của ông, cho nên tôi thà bây giờ mạo phạm ông một chút, cũng phải nói thật với ông.” Trình Thước cố gắng tỏ ra vài phần xấu hổ.
“Tôi… đường ruột dạo này tôi không được tốt lắm, hay bị tiêu chảy!”
Nghe vậy, mặt Tổng giám đốc Tào cũng méo đi trong giây lát, dường như nhớ lại trải nghiệm tồi tệ nào đó.
Ông ta nhíu mày xua tay, “Vậy cậu mau đi tắm đi, đừng lề mề nữa!”
Tắm rửa chỉ là kế hoãn binh.
Trình Thước cố ý kéo dài thời gian tắm, nhưng Tổng giám đốc Tào cũng không phải kẻ ngu.
Lần đầu tiên ngoài cửa thúc giục, Trình Thước còn có thể viện cớ chưa tắm sạch.
Đến khi tiếng thúc giục thứ hai vang lên, Trình Thước biết, anh không thể nào tiếp tục lề mề được nữa, nếu không, biết đâu giây tiếp theo Tổng giám đốc Tào sẽ xông thẳng vào phòng tắm giúp anh tắm luôn cũng nên.
Trình Thước chưa kịp mặc quần áo đã đi ra, anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang hông.
Đi đến trước mặt Tổng giám đốc Tào, chiếc khăn quả nhiên bị giật phăng đi.
Bàn tay không đứng đắn lại bắt đầu s.ờ so.ạng lung tung. Trình Thước cố nén sự ghê tởm khi bị chạm vào, còn phải giả vờ ra vẻ vô cùng hưởng thụ. Anh hé mắt nhìn, thấy điện thoại của Tổng giám đốc Tào đang úp trên tủ đầu giường.
Mãi cho đến khi đầu ngón tay của đối phương lần dọc theo xương sống anh đi xuống.
Sắp chạm đến… .
Sự phản kháng của cơ thể là theo tiềm thức, đặc biệt là anh đã từng có trải nghiệm tương tự, Trình Thước không kìm được hét lên: “Không được!”
Sắc mặt Tổng giám đốc Tào cứng lại, cảm thấy vô cùng mất hứng.
“Lại sao nữa?”
“Tôi.” Trình Thước mím môi, vận dụng hết kỹ năng diễn xuất cả đời mình, “Tôi phải nói thật với ông, chuyện này liên quan đến an toàn tính mạng của ông.”
“Thực ra… tôi có bệnh!”
“Cái gì?”
Trình Thước ấp úng nói: “Tôi bị AIDS*.”
*AIDS: AIDS chính là tên viết tắt của Acquired Immuno Deficiency Syndrom. Được hiểu là hội chứng suy giảm miễn dịch mắc phải do virus HIV gây ra. Chúng làm phá hủy tất cả các tế bào lympho thực hiện chức năng bảo vệ trong cơ thể khỏi các bệnh lây nhiễm gọi là CD4 thuộc huyết cầu. Từ đó hệ miễn dịch ngày càng suy yếu dần, người bệnh không còn sức đề kháng và khả năng chống lại nấm, vi khuẩn, virus gây bệnh. ( đọc cụ thể hơn ở https://aihealth.vn/aids-la-gi/ )
“Lỡ như lây sang cho ông, lương tâm tôi sẽ không yên đâu.”
Tổng giám đốc Tào chẳng hề để tâm.
“Không sao, tôi gọi người mang bao cao su tới, xong việc thì uống thuốc chặn.”
Ông ta nghĩ nghĩ, lại bực bội chửi một tiếng, quay đầu nhổ nước bọt.
“Nhưng mà đeo bao đúng là không sướng bằng không đeo.”
Trình Thước ngập ngừng nói: “Nhưng tôi nghe nói, bao cao su và thuốc chặn cũng không phải thành công trăm phần trăm. Đằng nào thì tôi cũng hết thuốc chữa rồi, ông đang ở độ tuổi đẹp nhất, chỉ vì để tôi sướng một lần, lỡ như, lỡ như đánh cược cả nửa đời sau của mình vào đó, haiz…”
Anh nói nửa chừng rồi lại thôi.
Tổng giám đốc Tào ngược lại bình tĩnh hơn.
“Cậu không phải đang lừa tôi đấy chứ?”
Ông ta nghi ngờ nhìn Trình Thước.
“Tôi thấy cậu cũng không giống hạng người chơi bời, sao còn trẻ tuổi thế mà đã mắc AIDS rồi?”
Trình Thước cố nặn ra hai giọt nước mắt đau khổ không hề tồn tại, vẻ mặt ai oán.
“Đều tại bạn trai cũ của tôi, anh ta là kẻ lăng nhăng, tự mình chơi bời bên ngoài, mắc bệnh rồi cũng không nói với tôi, còn lây bệnh cho tôi nữa.”
“Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, nếu anh ta thành thật với tôi sớm hơn, tôi đã không mắc bệnh, tôi lại đau lòng khôn xiết. Cũng vì anh ta mà cả đời tôi bị hủy hoại rồi. Cho nên, tôi vẫn quyết định thành thật với ông, không thể để ông phải chịu đựng nỗi đau giống như tôi được.”
“Bạn trai cũ của cậu tên gì?”
Trình Thước thuần mồm bịa ra một cái tên.
“Tống Uyên.”
Tổng giám đốc Tào vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng.
“Cậu có bệnh, sao không nói sớm?”
Trình Thước tiếp tục nặn nước mắt, “Chuyện này… làm sao tôi dám nói ra chứ. Mọi người đều kỳ thị người bệnh AIDS, tôi đương nhiên hy vọng càng ít người biết tôi mắc bệnh càng tốt. Nhưng tôi cũng không muốn hại người. Phật Tổ đã dạy, làm người phải hành thiện tích đức, nếu tôi làm chuyện xấu, sau này sẽ phải xuống địa ngục!”
Tổng giám đốc Tào im lặng hồi lâu.
Trình Thước quan sát sắc mặt, dùng chiến thuật lấy lùi làm tiến: "Nhưng mà tôi lại nghĩ kỹ rồi, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, tỷ lệ thành công của việc dùng bao cao su cộng với thuốc chặn cũng đã rất cao rồi. Tôi tin là vận may của ông sẽ không xui đến thế đâu. Nếu ông thật sự muốn làm thì cứ làm đi, ông còn không ngại, tôi còn ngại cái gì nữa!"
Tổng giám đốc Tào liếc Trình Thước một cái, im lặng mấy giây rồi nói: “Thôi bỏ đi.”
“Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, mà bệnh AIDS vẫn là bệnh nan y đấy thôi.”
“Với lại, cũng không phải là nhất thiết phải làm chuyện đó, chúng ta cũng có thể chơi vài trò khác mà.”
Trình Thước nhìn thấy Tổng giám đốc Tào dùng ngón giữa tay trái mở khóa điện thoại, không biết gọi điện cho ai: “Mang cái hộp bảo bối đó của tôi lên đây, càng nhanh càng tốt.”
Hai phút sau, chiếc hộp gỗ được nhân viên phục vụ khách sạn đưa đến tay Tổng giám đốc Tào.
Chiếc hộp trông nặng trịch, có vẻ khá có trọng lượng.
Tổng giám đốc Tào một tay mở hộp ra, đẩy đến trước mặt Trình Thước, một tay véo eo Trình Thước: “Xem bên trong có thứ nào cậu thích không, chúng ta thử xem?”
Trình Thước liếc mắt nhìn vào trong.
Đụ má!
Thằng cha này còn là một gã thích bạo dâm nữa!
Thảo nào… thảo nào vừa nãy lại cởi nút thắt chết trên cổ tay mình thành thạo như vậy.
“Sao thế, trong này không có thứ nào cậu thích à? Hay là ngại ngùng rồi?” Tổng giám đốc Tào đột nhiên ghé sát vào tai anh hỏi.
Trình Thước cười gượng hai tiếng, nhất thời không biết nên trả lời thế nào cho phải.
“Cậu không thích cái nào, vậy để tôi chọn cái tôi thích.” Tổng giám đốc Tào trấn an.
“Cậu yên tâm, kỹ thuật của tôi tốt lắm, ra tay biết nặng nhẹ, đảm bảo cậu thử một lần là sướng không chịu được.”
Ông ta lấy ra dây thừng nylon và băng dính, rồi đẩy chiếc hộp gỗ sang một bên, bò về phía Trình Thước.
“Chỉ cần cậu phối hợp với tôi, tôi sẽ không làm cậu bị thương đâu. Cách âm của khách sạn tốt lắm, lát nữa cậu cứ la hét thoải mái, không cần phải ngại.”
Đồng tử Trình Thước hơi co lại.
Nếu thật sự bị trói lại, anh chắc chắn sẽ không thể trốn thoát được!
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, đối phương đè thẳng lên người anh.
Tổng giám đốc Tào cúi người xuống, vén tóc sau gáy anh lên, tầm mắt tạm thời bị che khuất.
Chính là lúc này!
Trình Thước vớ lấy cái hộp gỗ đập vào đầu Tổng giám đốc Tào, đập liền mấy cái cho đến khi máu rỉ ra, rồi lật người một cái, ngồi lên bụng Tổng giám đốc Tào.
Tổng giám đốc Tào hét lớn gọi người, may mà hiệu quả cách âm của khách sạn rất tốt, tạm thời nhân viên phục vụ vẫn chưa nghe thấy.
Trình Thước từ phía sau siết chặt cổ Tổng giám đốc Tào, lại đập mạnh thêm một trận nữa, cuối cùng Tổng giám đốc Tào cũng tạm thời mất đi ý thức. Anh nắm chặt ngón giữa tay trái của Tổng giám đốc Tào để mở khóa điện thoại.
Tìm thấy chức năng hỗ trợ báo cảnh sát trong mục cầu cứu khẩn cấp SOS.
[ Chức năng hỗ trợ báo cảnh sát đã được bật thành công ]
[ Khi gọi điện thoại khẩn cấp, hệ thống sẽ tự động lấy vị trí của bạn và gửi đến cảnh sát qua tin nhắn điện thoại hoặc mạng ]
Trình Thước vội vàng bấm số 110, ngón tay thao tác run rẩy.
Điện thoại được kết nối.
“Tôi bị bắt cóc, điện thoại đang ở bên cạnh tôi, tôi đang ở trong phòng khách sạn, số phòng là A404…”
Người bên dưới nhân lúc anh không để ý, đột ngột lật người lại, chiếc điện thoại trong lòng bàn tay bị Tổng giám đốc Tào đá văng đi, màn hình vỡ làm đôi!
Trong điện thoại truyền đến giọng nói: “Alo, có nghe thấy tôi nói không…”
Tổng giám đốc Tào lại tung thêm một cước đạp lên điện thoại, dùng gót giày nghiền nát màn hình, gương mặt tức khắc trở nên dữ tợn.
Ông ta từ từ tiến lại gần Trình Thước.
“Bắt cóc, mày có bằng chứng không? Thứ rác rưởi chết tiệt, lại dám báo cảnh sát, mày nghĩ tao sẽ sợ mày à?”
Trình Thước hai tay nắm chặt lấy mép hộp gỗ, lùi lại từng bước một.
Gáy của Tổng giám đốc Tào vẫn đang chảy máu, chắc không chống đỡ được bao lâu nữa sẽ ngất đi. Anh chỉ cần kéo dài thời gian cho đến khi cảnh sát đến là có thể được cứu, tiền đề là anh không thể gây ra động tĩnh quá lớn, để tránh bị nhân viên trong khách sạn phát hiện.
Tổng giám đốc Tào đột ngột lao tới.
Cùng lúc đó, trong phòng vang lên tiếng ổ khóa chuyển động.
Nghe thấy tiếng động, tim Trình Thước run lên.
Lẽ nào là người của khách sạn?
Sao lại bị phát hiện nhanh như vậy?
Ít không địch lại nhiều, tiếp theo anh phải làm sao đây, có trốn thoát được không?
Ngay giây tiếp theo, cửa bị đạp tung ra. Ánh mắt mơ hồ liếc thấy có người đang sải bước chạy về phía này. Trình Thước không kịp để ý, trong lòng thầm kêu không ổn, xong rồi, chắc chắn mình sắp bị người mới đến đánh ngất đi rồi…
Tiếng hét thảm thiết của Tổng giám đốc Tào đột ngột vang lên.
“Á…”
Lục Hoài Khiên tung một cước đá văng Tổng giám đốc Tào ra xa hai mét, hắn lại liên tiếp đá thêm ba cước vào hạ bộ, cước nào cũng hiểm hơn cước trước.
Tổng giám đốc Tào cũng phát điên rồi, lao vào đánh nhau với Lục Hoài Khiên, mang theo khí thế như thể coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.
Trình Thước dường như nghe thấy tiếng xương gãy, đến quần áo cũng không kịp mặc, vội vàng lao lên giúp Lục Hoài Khiên.
Hai người đồng tâm hiệp lực, bẻ quặt hai tay Tổng giám đốc Tào ra sau lưng, sợi dây thừng trên giường đã có tác dụng.
Trình Thước đè chặt Tổng giám đốc Tào xuống, đợi Lục Hoài Khiên trói gô lại xong xuôi mới dám buông tay.
Nghe thấy Tổng giám đốc Tào miệng lẩm bẩm chửi rủa gì đó trong lúc thần trí không tỉnh táo, Trình Thước vào phòng tắm lấy chiếc khăn tắm vừa dùng lúc nãy, nhét thẳng vào miệng Tổng giám đốc Tào. Nhìn vẫn thấy chưa hả giận, anh cũng đá thêm một cước vào hạ bộ.
Trên người đột nhiên có thêm một chiếc áo khoác dài, che đi cơ thể tr.ần tr.ụi của anh.
Giọng Lục Hoài Khiên khàn đặc đi, hai tay nắm chặt cánh tay Trình Thước, “Cậu không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”
Trình Thước lặng lẽ lắc đầu.
Anh có thể cảm nhận được, hai tay Lục Hoài Khiên cứ run lên bần bật.
Thế là Trình Thước nghĩ nghĩ, rồi lại an ủi đối phương: “Cũng chỉ bị nhìn hết, lại bị sờ mó vài cái thôi, tôi không có tổn thất gì lớn lắm.”
Lời vừa dứt, anh bị Lục Hoài Khiên kéo mạnh vào lòng.
Đối phương tựa cằm lên vai anh, ôm chặt lấy, như muốn không chừa một khe hở nào.
Cả người Lục Hoài Khiên run lên không kiểm soát, ngay cả giọng nói cũng vậy.
“…Xin lỗi, tôi đến muộn rồi.”
Đã quen nhìn thấy dáng vẻ ung dung tự tại của Lục Hoài Khiên, đây là lần đầu tiên Trình Thước thấy hắn sợ hãi. Anh đột nhiên có chút bối rối, nói chính xác hơn là không biết nên đáp lại như thế nào.
Trình Thước dứt khoát dùng lại cách cũ, trêu chọc đáp trả: “Rõ ràng người bị trói là tôi, sao anh lại tỏ ra có vẻ còn sợ hãi hơn cả tôi thế?”
Nghe vậy, Lục Hoài Khiên lại càng ôm chặt người hơn, như thể sau này sẽ không bao giờ buông tay nữa.
Hắn nói: “Trình Thước, tôi chưa bao giờ sợ hãi như thế này.”
“May mà cậu không sao.”
Lục Hoài Khiên khẽ thì thầm.
Cổ họng vì khô khốc mà ngừng lại một chút, nghe như có tiếng nghẹn ngào, hắn lại lặp lại một lần nữa.
“May mà… cậu không sao.”
━━━━━━━━━━━━
[ Lời tác giả ]
Giải thích thêm: Đã tham khảo ý kiến của bạn học chuyên ngành luật, cũng đã tra cứu các điều luật liên quan, hành vi này thực sự không cấu thành tội bắt cóc, nhưng Trình Thước không học luật, nên cách dùng từ sẽ không quá nghiêm ngặt đâu nha.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.