🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Quá trình Trình Thước mời đàn chị diễn ra vô cùng thuận lợi.

Đàn chị tên là Chúc Mộng. Thời cấp ba, Trình Thước đã quản lý một tài khoản Weibo cá nhân. Anh và Chúc Mộng là họa sĩ trong giới follow lẫn nhau, từng hợp tác trong các dự án như truyện tranh, video vẽ tay, hình ảnh quảng bá cho kịch truyền thanh phi thương mại, vân vân.

Mặc dù họ liên lạc khá thường xuyên, nhưng Trình Thước lại coi trọng sự riêng tư hơn, vì vậy, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc phát triển tình bạn từ thế giới ảo ra ngoài đời thực.

Cho đến một ngày nọ hồi năm nhất, khi ấy anh còn trẻ người non dạ, đăng lên Weibo bức tranh mình vẽ lại một góc sân trường. Trước khi đăng, anh đã kiểm tra đi kiểm tra lại, đảm bảo không có công trình nào mang tính biểu tượng, vậy mà vẫn bị Chúc Mộng, cũng là bạn học cùng trường, nhận ra ngay tắp lự. Cô nhắn tin riêng cho anh: “Cậu cũng là sinh viên Đại học Mỹ Thuật Tường Giang à?”

Kể từ đó, cả anh và Chúc Mộng đều bị lộ thân phận thật.

Trình Thước gửi thông tin liên lạc của Lục Hoài Khiên cho Chúc Mộng.

Xét thấy khu phố cổ cách Đại học Tường Giang khá xa, vị trí quán bar Mạc Lam lại hẻo lánh, Trình Thước phải lựa lời mãi, Lục Hoài Khiên cuối cùng mới chịu nhượng bộ, đồng ý cho anh về Phù Cừ Giai Uyển vào thứ Sáu.

Ban ngày hôm thứ Bảy, Trình Thước đích thân ra cổng trường đón Chúc Mộng rồi dẫn đường cho cô.

Ba người ngồi quanh chiếc bàn trong khu phòng riêng của quán bar để trao đổi trực tiếp.

Lục Hoài Khiên trình bày một cách từ tốn, rành mạch. Đối với những thắc mắc của Chúc Mộng, hắn cũng trả lời rất trôi chảy.

Hắn đã suy nghĩ rất chu đáo, bao gồm cả việc phân công cụ thể, mọi thứ đều đã được sắp xếp xong xuôi. Ngay cả hình ảnh tham khảo, hắn cũng đã tổng hợp ảnh chụp thực tế của những loại cocktail bán chạy cần vẽ vào USB, nói đến đây, Lục Hoài Khiên sờ vào túi áo, trống rỗng. Cái USB chắc hẳn đã bị bỏ quên trong phòng sách tầng hai. Hắn nói một câu “Đợi chút nhé” rồi vội vàng quay người bước lên cầu thang.

Trước khi đến quán bar, Chúc Mộng đã từng trao đổi sơ qua vài câu với Lục Hoài Khiên trên WeChat.

Ông chủ Lục rất thành ý, không nói những lời sáo rỗng. Khi cô hỏi về thù lao, hắn đã ghi rõ ràng rành mạch số tiền trên giấy trắng mực đen.

Nhân lúc Lục Hoài Khiên không có ở đó, Chúc Mộng kéo Trình Thước lại, thì thầm: “Ông chủ Lục trả em bao nhiêu? Hai đứa mình so thử xem, nếu giá khác nhau, là phân biệt đối xử rồi, chị em mình tìm anh ta thương lượng, biết đâu lại kiếm thêm được một khoản!”

“Em không lấy tiền ạ.”

Chúc Mộng vô cùng kinh ngạc: “Không lấy tiền? Đó là hơn hai mươi bức tranh minh họa đấy! Chị chỉ nghĩ thôi đã thấy mệt rồi, khối lượng công việc lớn như vậy, vừa chiếm thời gian nghỉ ngơi lại còn tổn hao tinh thần, hại sức khỏe, thế mà em lại làm miễn phí!”

Trình Thước cười bất đắc dĩ, nhưng vẫn thẳng thắn nói thật: “Anh ấy là bạn trai em.”

Lời ít ý nhiều, nhưng lượng thông tin ẩn chứa đằng sau lại bùng nổ.

Chúc Mộng ngẩn người một lúc lâu, cuối cùng cũng tiêu hóa xong mấy chữ ngắn ngủi này. Cô mỉm cười: “Chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”

“Cảm ơn chị ạ.”

Chúc Mộng chợt như nhớ ra điều gì đó: “À đúng rồi, sáng nay bạn trai em có hỏi xin tài khoản Weibo của chị, nói là muốn xem portfolio.”

Ký ức xa xăm chợt ùa về, Trình Thước bỗng nhớ ra, Lục Hoài Khiên đã từng dò hỏi anh về tài khoản Weibo họa sĩ của mình.

Tim anh thắt lại, Trình Thước vội vàng hỏi Chúc Mộng: “Chị đưa tài khoản Weibo cho anh ấy rồi à?”

Chúc Mộng là kiểu người hướng ngoại điển hình, trên Weibo cũng đăng không ít những phát ngôn táo bạo, nhưng cô ấy chưa bao giờ sợ bị lộ thân phận. Lục Hoài Khiên hỏi xin, có khi cô ấy đưa thật cũng nên!

Tiếp xúc với Lục Hoài Khiên lâu ngày, Trình Thước cũng trở nên nhạy bén hơn. Anh không khỏi nghi ngờ, con cáo già này lần này định chơi trò một mũi tên trúng hai con đích… Vừa có tranh minh họa cocktail, vừa moi được tài khoản Weibo của anh.

“Không có, anh ấy bảo muốn xem portfolio nên chị nén lại rồi gửi thẳng cho anh ấy luôn. Ảnh trên Weibo đăng lẻ tẻ, xem bất tiện lắm.”

Trình Thước thầm thở phào nhẹ nhõm.

Anh hạ giọng: “Chị Chúc Mộng, em nhớ tụi mình có follow nhau trên Weibo.”

“Ừ đúng rồi.”

“Có chuyện này phải nhờ chị giúp.” Trình Thước ngập ngừng vài giây: “Chúng ta có thể… tạm thời hủy follow nhau được không?”

“Sao vậy?” Chúc Mộng tò mò hỏi.

“Em sợ bạn trai em sẽ lần theo manh mối, mò ra tài khoản Weibo của em. Anh ấy giờ vẫn chưa biết tài khoản phụ của em, mà em thì tạm thời không muốn anh ấy thấy mấy hình bịch bịch em đăng trên Weibo, ngại chết đi được.”

Quả nhiên, Chúc Mộng không tài nào hiểu nổi: “Có gì đâu mà ngại chứ?”

Cô chớp chớp mắt: “Biết đâu mấy bức tranh em vẽ còn mang lại cảm hứng gì đó cho bạn trai em thì sao!”

Khỏi cần cảm hứng gì hết, Trình Thước thầm nghĩ, với lại, Lục Hoài Khiên, cái thằng già đó, cần gì anh phải gợi cảm hứng chứ?

Trình Thước gượng cười: “Rất rất là ngại luôn.”

“Thôi được rồi, chị tôn trọng suy nghĩ của em.” Chúc Mộng mở Weibo: “Chị hủy follow ngay đây, rồi dùng tài khoản phụ follow em, vậy là ổn rồi chứ?”

“Em cảm ơn chị nhiều lắm.”

Cô ấy nghĩ ngợi một lát, không nhịn được lại trêu một câu: “Em vẽ cơ thể người đẹp thật đấy. Chị xem bức quả cam* em vẽ gần đây rồi, so với năm ngoái tiến bộ vượt bậc, rất hầm hậm luôn, sức hút giới tính ngập tràn,  Chị lưu vào album rồi, thích lắm á.”

*Gốc là 脐橙位, tui đoán mò chắc là ám chỉ vùng rốn=))))

Đối mặt với lời khen thẳng thắn như vậy, nghe đến cuối, Trình Thước chỉ muốn tìm cái lỗ nào chui xuống: “Chị Chúc khiêm tốn rồi, chị vẽ mấy con hàng còn giỏi hơn em nhiều. Mấy lời tâng bốc xã giao này, mình cứ để trên mạng nói thôi chị ạ.”

Thực ra, những thứ “người lớn” mà chị Chúc từng vẽ cũng chẳng ít hơn anh chút nào.

Nhưng Chúc Mộng không dễ ngại như anh, ngược lại còn bật cười khúc khích: “Ngượng rồi hả?”

Trình Thước nhấn mạnh: “Em chỉ thấy khó xử thôi.”

“Rồi rồi, không phải ngượng, là khó xử.”

Chúc Mộng suy nghĩ vài giây, rồi lại cười tủm tỉm hỏi: “Em đã dễ khó xử như vậy, thế mấy buổi học vẽ mẫu khỏa thân ở trường, có phải em cũng vừa ngượng… À không phải… Cũng vừa khó xử vừa vẽ không?”

Nghe vậy, gương mặt Trình Thước dường như hơi méo đi trong thoáng chốc, rồi im bặt không nói tiếng nào.

Chúc Mộng bụm miệng cười trộm, sau đó lái sang chuyện khác, ngón tay lướt trên màn hình điện thoại: “Tiện thể chị cũng hủy hết mấy lượt thích chị đã bấm cho Weibo của em rồi.”

Trình Thước lại cảm ơn lần nữa.

“Lúc nãy xem lại tin nhắn, ông chủ Lục còn nói, nếu chị đưa Weibo cho anh ấy, anh ấy sẽ đánh giá lại trình độ của chị. Nghe ý thì, hình như đưa tài khoản là sẽ được thêm tiền đó?”

“Chị muốn đưa thì cứ đưa đi.” Mắt mày Trình Thước ánh lên vẻ tinh ranh, ngầm tính toán,

“Cứ đưa cho anh ấy, để anh ấy tự mò trong danh sách những người chị đang follow.”

Con cáo già này, chắc là không ngờ tới chuyện gậy ông đập lưng ông đâu nhỉ.

“Vậy chị gửi nhé.”

“Vâng.”

Hai người lại đợi một lúc lâu, không thấy Lục Hoài Khiên đâu, mà lại thấy Triệu Minh đến trước.

Thấy Chúc Mộng, Triệu Minh hỏi: “Quý cô này là?”

Trình Thước giới thiệu: “Là họa sĩ em mời đến tham gia thiết kế menu rượu, chị Chúc Mộng ạ.”

Triệu Minh cười toe toét: “Chào cô, chào cô.”

Chúc Mộng mỉm cười đáp lại: “Chào anh.”

Triệu Minh khen thật lòng: “Màu tóc của cô đẹp quá.”

Đúng là đẹp thật, kiểu tóc sứa, lớp tóc ngắn màu hồng củ sen phủ trên mái tóc dài màu tím khói, tạo thành hiệu ứng chuyển màu trông rất mơ màng.

Chúc Mộng nói cảm ơn.

Triệu Minh bắt chuyện phiếm: “Hồi tôi bằng tuổi học đại học, cũng thích nhuộm mấy màu tóc kỳ lạ lắm, nhưng mà mãi không dám. Chủ yếu vì tôi học dốt, tóc mà nổi quá là dễ bị thầy cô để ý, thành khách quen trong sổ điểm danh luôn. Sau này đi làm rồi thì lại chẳng có dịp nữa, cũng hơi tiếc.”

Trình Thước ngạc nhiên: “Rất dễ bị thầy cô chú ý ạ?”

Anh lập tức hiểu ra: “À đúng rồi, anh đâu có học đại học ở trường mỹ thuật.”

Trình Thước mỉm cười, nhướng mày: “Màu tóc này của em, đã tính là màu khá trầm trong lớp rồi đấy ạ.”

Chúc Mộng đứng bên cạnh phụ họa: “Nói ra thì hơi mang định kiến rập khuôn, nhưng mà lớp bọn tôi phải đến tám mươi phần trăm là nhuộm tóc rồi.”

Suy nghĩ một lát, cô nói thêm: “Mỗi lần lên lớp, nhìn quanh một vòng, cứ như Lâu đài Ma Tiên¹ ấy.”

Triệu Minh còn có việc nên không ở lại lâu, chào một tiếng rồi vội đi làm.

Chúc Mộng đợi đến buồn chán, bèn lấy iPad từ trong ba lô ra, mở phần mềm vẽ, cúi đầu quẹt vài nét. Cô bất giác nhíu đôi mày liễu:
“Chị thấy nhìn hơi bị kỳ á? Trình Thước, em rành mấy cái kiểu nhân vật này mà, coi giúp chế cái, chế nên sửa sao giờ?”

Trình Thước đứng sát lại bên cạnh Chúc Mộng, chỉ mới liếc nhìn một cái, đồng tử đã chấn động dữ dội.

Nếp gấp ga trải giường xếp chồng lên nhau, hai người đàn ông quấn lấy nhau, ngay cả bộ phận 18+ cũng được phác họa.

“Chị lại vẽ cái này… ở nơi công cộng á?” Anh định nói gì đó rồi lại thôi.

“Ối dào, tại em đang gấp giao bản thảo mà, phải tranh thủ từng giây từng phút thôi.” Chúc Mộng thúc giục: “Thầy Trình ơi, người ta nói cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, thầy mau xem giúp em xem, rốt cuộc là sai ở chỗ nào vậy?”

Lời này gợi lại ký ức đau khổ chạy deadline của Trình Thước. Anh nghĩ giúp được chút nào hay chút ấy, tập trung nhìn kỹ vài giây: “Phần thân dưới của bot có vấn đề.”

Đúng là nhìn phát biết ngay, Chúc Mộng nói: “Chế cũng thấy thế!”

Trình Thước cố gắng dùng từ ngữ tế nhị, lịch sự hết mức: “Ở tư thế này, phần chân có lẽ sẽ kéo theo phần eo nhỉ, độ cong của eo và mức độ lơ lửng chưa đủ, em cảm thấy phối cảnh phần chân cũng hơi có vấn đề.”

Chúc Mộng vội vàng sửa lại vài nét, nhưng vẫn thấy không thuận mắt. Tự dưng mất cảm giác vẽ, thật sự rất khó chịu.

Cô nhìn sang Trình Thước: “Thầy Trình ơi, cưng có thể sửa giúp chị vài nét được không? Chỉ cần phác qua đường nét là được, bản phác thảo không cần sạch sẽ lắm đâu!”

Trình Thước nghĩ, Chúc Mộng phải xong bản vẽ đang cầm trên tay thì mới bắt đầu giúp Lục Hoài Khiên thiết kế tranh minh họa được, mà Lục Hoài Khiên lại bảo đang rất gấp, thế là anh nhận lấy iPad: “Có cần mở layer mới không chị?”

“Cần.”

Trình Thước quyết định đánh nhanh thắng nhanh, để tránh bị Lục Hoài Khiên bắt gặp thì đúng là mất mặt chết, anh bắt đầu sửa từ phần cơ bụng, chỉ vài nét phác thảo mà trông sống động như thật. Cuối cùng, anh còn chu đáo điều chỉnh thứ tự và độ trong suốt của layer rồi trả lại cho Chúc Mộng.

Chúc Mộng ôm lấy iPad, rối rít cảm ơn, khen anh giỏi.

Trình Thước nói không cần khách sáo.

Đột nhiên, một bàn tay từ sau lưng vươn tới, làm Trình Thước giật nảy mình.

Chiếc USB rơi vào lòng bàn tay Chúc Mộng, rồi nghe thấy Lục Hoài Khiên nói: “Tài liệu liên quan đều ở trong này cả rồi, không chỉ có hình ảnh mà còn có video, cô chọn xem cái nào thấy hữu ích nhé.”

“Vâng.”

Cáo già này đến từ lúc nào vậy, đi đứng không có tiếng động gì hết vậy?

Vậy nên… anh ấy có thấy mình sửa bản vẽ cho chị Chúc Mộng không nhỉ?

“Buổi trao đổi hôm nay đến đây thôi. Nếu cô không bận, cũng có thể ngồi lại quán bar một lát, tôi mời cô ly cocktail không cồn.”

“Thôi không cần đâu ạ, cảm ơn anh, tôi còn bản vẽ phải nộp nữa.” Chúc Mộng đứng dậy, vẫy vẫy tay: “Tôi về trước đây, bye!”

Lục Hoài Khiên cười tủm tỉm vẫy tay chào tạm biệt.

Rồi hắn quay người lại, buông một câu nhàn nhạt: “Trình Thước, đi theo anh một lát.”

Miệng Trình Thước còn hỏi “Có chuyện gì vậy anh?”, nhưng không đợi được câu trả lời, vẫn ngoan ngoãn đi theo.

Lại là phòng thay đồ.

Núm khóa hình bầu dục xoay hai vòng, Lục Hoài Khiên đã khóa trái cửa.

Một lực đẩy bất ngờ ập tới, Trình Thước bị Lục Hoài Khiên ấn vào bức tường sau lưng.

Người đối diện cúi xuống, một nụ hôn sâu đầy mãnh liệt ập đến, ẩm ướt, nóng bỏng. Bỗng nhiên môi dưới truyền đến cảm giác đau nhói khe khẽ, là do Lục Hoài Khiên cố ý cắn rách. Máu hơi rỉ ra, nhuộm màu môi càng thêm đỏ thẫm, đẹp đẽ, trông vô cùng ngon mắt. Vết rách được Lục Hoài Khiên liếm láp lặp đi lặp lại đầy dịu dàng. Cơn đau nhẹ nhàng kích thích dây thần kinh, anh không hề bài xích, thậm chí còn cảm thấy dễ chịu.

Lục Hoài Khiên nhiều lần khẽ cắn vào phần mềm mại được hàm răng Trình Thước bao bọc, lướt qua môi răng, rồi lại rê xuống dưới, dừng lại nơi yết hầu. Sự thân mật kéo dài khiến đôi môi anh tê rần, lại hơi ngứa. Ngứa là một cấp độ thấp của đau.

Hắn đưa tay ra một cách tự nhiên, cởi chiếc cúc đầu tiên trên áo denim của đối phương.

Thân hình Trình Thước khựng lại, anh vội nắm lấy cổ tay Lục Hoài Khiên: “Anh làm gì vậy?”

Sự kìm kẹp của anh nhanh chóng bị gỡ ra, bởi vì chỉ bằng một nụ hôn, Lục Hoài Khiên đã khiến toàn thân anh mềm nhũn, tay sớm đã chẳng còn chút sức lực.

Lòng bàn tay Lục Hoài Khiên rộng lớn, một tay tóm lấy cả hai cổ tay Trình Thước, giơ lên quá đầu, ấn vào tường. Sức lực mạnh đến mức không thể dễ dàng thoát ra. Hắn cứ thế tiếp tục hôn mà không cho anh nói lời nào, mãi đến khi ngừng lại để lấy hơi, mới híp mắt, giọng hơi khàn hỏi: “Trước đây em cũng thường xuyên sửa tranh giúp cô ấy à? Còn là tranh 18+ nữa?”

Là đang ghen rồi.

Trình Thước vội vàng giải thích: “Còn không phải là vì anh sao? Đó là bản thảo chị ấy phải nộp, em sửa giúp chị ấy, chị ấy hoàn thành sớm thì cũng có thể bắt đầu vẽ minh họa cocktail sớm hơn. Với lại, cái này thì có gì là hở hang đâu, trong mắt sinh viên mỹ thuật tụi em, chuyện này quá bình thường, có gì lạ đâu chứ. Hồi trước trường còn từng tổ chức cho tụi em vẽ người mẫu khỏa thân nữa là. Vẽ nhiều rồi, nhìn thấy mấy cái này chỉ như cơm bữa, làm gì có chuyện đỏ mặt tim đập nữa. Sinh viên mỹ thuật tụi em đối với cơ thể khỏa thân chỉ đơn thuần là thưởng thức dưới góc độ nghệ thuật thôi…. Ưm…”

Lục Hoài Khiên không muốn nghe những lời tiếp theo, lại cúi xuống hôn anh.

Những lời Trình Thước chưa kịp nói hết đã biến thành tiếng nức nở không rõ ràng.

Người đối diện ngoài miệng thì cứng rắn vậy thôi, nhưng phản ứng cơ thể lại đang phối hợp với Hắn, rõ ràng là đang hưởng thụ. Tay trái Lục Hoài Khiên dần nới lỏng. Hắn ngước mắt, liếc nhìn cổ tay Trình Thước, trên làn da trắng nõn hiện lên mấy vệt ngón tay đỏ rực. Hắn bất chợt cảm thấy hài lòng, vì chúng trông như một dấu ấn riêng.

Ngón tay lặng lẽ luồn vào từ bên hông. Lục Hoài Khiên vén vạt áo của anh lên một đoạn nhỏ, phần da thịt phía trên cạp quần lộ ra trong không khí lạnh lẽo.

“Người mẫu khỏa thân à?” Lục Hoài Khiên cau mày hỏi dồn, hắn cố tình dùng sức nghiền lên nụ hoa hồng trước ngực anh: “Nam hay nữ, bao nhiêu tuổi?”

Trình Thước cố tỏ ra mạnh mẽ đáp lại, một tiếng rên khẽ suýt bật ra khỏi môi: “Em không nhớ!”

Anh bị giày vò đến mức đuôi mắt ửng đỏ, rơm rớm một chút nước mắt sinh lý: “Em sợ anh ghen nên mới tìm đàn chị, không thì em đã tìm đàn anh nhờ giúp rồi. Anh cũng biết xu hướng tí.nh d.ục của em mà, sao em có thể thích con gái được?”

“Còn cứng miệng à.” Lục Hoài Khiên cười khẩy một tiếng.

“Tuần trước nghe tin anh sắp đi xem mắt với con gái, em cũng có vui đâu? Lẽ nào em không biết xu hướng tí.nh d.ục của anh à?”

Ngón tay đột ngột lướt xuống, chạm đến xương cụt, làm dấy lên một cơn run rẩy.

Trình Thước bất giác kêu lên: “Lục Hoài Khiên!”

Anh biết mình lỡ lời, vội hạ giọng: “Đừng ở đây mà.”

Nhận thấy thái độ mình quá cứng nhắc, Anh đành mềm giọng: “... Em xin anh đó.”

Lục Hoài Khiên hé mắt: “Tại sao?”

Trình Thước cắn răng, gắng gượng nặn ra một câu, giọng vừa nhỏ vừa lí nhí: “Phòng thay đồ... cách âm không tốt, sẽ bị nghe thấy…”

Nói xong, lại cố chấp cho thêm nửa câu: “Sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng quán bar của anh.”

“Giờ này mà còn tâm trạng lo cho danh tiếng quán bar à, bé lo cho bản thân mình trước đi thì hơn.” Lục Hoài Khiên ghé vào tai anh thì thầm, ngón giữa trượt vào: “Trình Thước ơi, anh cố ý ấy em, anh chính là muốn bắt nạt bé yêu để bé không dám kêu ra tiếng đấy.”

Đồng tử co rút, thân hình Trình Thước run lên dữ dội.

Vậy mà vẫn cố già mồm: “Vậy thì anh cũng dễ ghen quá rồi ấy, ghen nhiều không tốt đâu, hại dạ dày đó.”

Lời vừa dứt.

Thêm ngón trỏ.

Trình Thước bướng bỉnh cắn chặt môi dưới, hai chân bất giác run rẩy, nhũn ra.

“Bé nói đúng, anh rất thích ghen.” Giọng Lục Hoài Khiên nghe như thể lấy làm tự hào.

Ngón áp út.

Sau đó nữa, Trình Thước áo quần xộc xệch, tóc tai rối bù, đầu gối bất giác khuỵu xuống, lại bị Lục Hoài Khiên túm lấy cánh tay, ấn trở lại tường mà thân mật.

Mặt anh đỏ bừng, ánh mắt mơ màng, như thể rơi xuống biển sâu, cam tâm chết chìm trong đó. Anh yêu người nên thích cả đường đi lối về, thương luôn cả áp lực nơi sâu thẳm nghìn mét dưới đáy biển, cuối cùng chỉ còn lại tiếng nói từ tận đáy lòng, lạ thay không phải sợ hãi, mà là khao khát.

Muốn nhiều hơn nữa, cho em đi, em muốn nhiều hơn nữa mà…

Nhưng đúng lúc này, Lục Hoài Khiên lại rút tay về.

Quần áo hắn vẫn chỉnh tề, chỉ có ống tay áo bên trái là có thêm mấy nếp nhăn chồng lên nhau do bị ép chặt: “Trình Thước, nhớ kỹ ngày hôm nay.”

Lục Hoài Khiên ngừng một lát, cúi mắt nhìn đầu ngón tay mình, dưới ánh đèn sợi đốt, có những đốm sáng long lanh đang lập lòe: “Trẻ con không ngoan sẽ bị phạt. Anh sẽ cố ý đối xử tốt với em, cho nên là, xin em yêu của anh đừng cố tình nói những lời khiến anh phải ghen nữa nhé.”

Rồi hắn bình tĩnh kéo cạp quần lên giúp Trình Thước, sửa lại áo hoodie cho anh, rồi cài lại từng chiếc cúc trên denim.

━━━━━━━━━
Cha Khiên làm gì v!!! Mồi dâng cỡ đó mà hỏng cho con dân thêm miếng nước

Chú thích

(1) Lâu đài Ma Tiên: Trong bộ phim Balala Little Magic Fairy - 巴啦啦小魔仙

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.