Sao Lục Hoài Khiên về nhanh vậy?
Chiếc điện thoại trong lòng bàn tay rung không ngừng. Trình Thước không bắt máy, ngược lại còn tiện tay ném đi, thân máy lún vào trong mền bông, ruột mền che kín loa thoại, tiếng ồn giảm đi rất nhiều.
Nếu cúp máy, khả năng cao là Trình Vũ sẽ còn gọi lại nữa, chi bằng cứ để nó tạm reo ở đó.
Mắt nhắm mắt mở đi dép lê vào, Trình Thước bước rất nhanh, đế dép kéo lê trên sàn nhà tạo ra tiếng loẹt xoẹt. Đi được nửa đường, anh mới phát hiện chân mình đang đi đôi dép của Lục Hoài Khiên, rộng hơn hẳn một vòng. Sợ Lục Hoài Khiên đợi sốt ruột, anh không quay về phòng ngủ đổi lại nữa, mà kéo mạnh cửa ra…
Trình Vũ?!
Trình Thước cứng đờ tại chỗ.
Sắc mặt trong thoáng chốc trở nên cực kỳ khó coi.
Ngoại trừ dịp Tết không thể ở lại trường, bắt buộc phải trực tiếp đối mặt với Trình Vũ ra, thì trong khoảng thời gian còn lại, anh và Trình Vũ đáng lẽ phải là nước sông không phạm nước giếng, dù có tình cờ gặp nhau ngoài đường thì cũng phải giả vờ không quen biết hoặc không nhìn thấy mới hợp lý.
May mà vẻ mặt Trình Vũ vẫn lạnh lùng như mọi khi, Trình Thước lập tức tỏ ra càng mạnh mẽ hơn, anh có thể đường hoàng mà tỏ ra cứng rắn, cao ngạo. Ý tứ mỉa mai từ đầu mày lan đến đuôi mắt, cuối cùng là khóe môi, anh cười nhạo một tiếng, nói: “Chào ông, tạm biệt nhé.”
Ngay khoảnh khắc cửa sắp đóng lại, Trình Vũ vội vàng dùng tay chặn cửa: “Tao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cocktail-blue-tra-cac/2719319/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.