🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lục Hoài Khiên lại bật cười ha ha.

Trình Thước lườm hắn một cái, tiếng cười vẫn văng vẳng bên tai, bầu không khí ảm đạm, nặng nề ban nãy cứ thế bị quét sạch.

Có lẽ chính anh cũng không nhận ra, khoé mắt anh đã dần vương chút ý cười.

“À đúng rồi, có một chuyện rất quan trọng em muốn nói với anh.”

“Em muốn chuyển chỗ ở.”

Trình Thước giải thích: “Trước đây em ở trong trường, trường có quy định giờ ra vào cổng, phụ huynh muốn vào thì sinh viên phải gửi đơn trước trên hệ thống của trường, đợi cố vấn học tập phê duyệt rồi mới được vào. Thế nên Trình Vũ không thể gặp em được, vì em tuyệt đối không bao giờ gửi đơn cho ông ta.”

“Nhưng bây giờ em ở ngoài trường, Trình Vũ lại biết địa chỉ của em, ông ta có thể mò đến bất cứ lúc nào. Tuy hôm nay ông ta ngoài miệng thì đồng ý cắt đứt quan hệ cha con với em, nhưng em quá hiểu Trình Vũ rồi, ông ta cứ hễ thiếu tiền là không cần mặt mũi, càng thiếu tiền lại càng trơ trẽn. Hôm nay đuổi đi được, ngày mai ông ta lại có thể giả ngu ăn vạ mò đến cửa. Em thấy phiền lắm, sau này chắc chắn anh cũng sẽ thấy phiền thôi à.”

“Hơn nữa, em sợ ông ta biết mối quan hệ của chúng ta, rồi bám lấy anh, hỏi vay tiền anh… À phải rồi, em dặn anh, anh nhất định đừng có mà cho ông ta vay một xu nào hết, mặc kệ ông ta có kể khổ thế nào, mặc kệ ông ta là cha ruột của em đi… Chính em còn chẳng thèm trả nợ cho Trình Vũ nữa, dù sao thì, anh cũng biết đấy, mấy con ma cờ bạc có mấy ai tốt đẹp đâu.”

“Không thành vấn đề.” Lục Hoài Khiên ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu anh nhớ không nhầm, việc cắt đứt quan hệ cha con hình như không có hiệu lực pháp lý thì phải?”

“Em biết chứ, em nói vậy chỉ là muốn Trình Vũ đồng ý chuyện tách hộ khẩu thôi. Em định sau khi tốt nghiệp đại học sẽ trốn đến một nơi Trình Vũ không tìm được, đợi ông ta kiện em ra tòa, em sẽ đưa tiền cấp dưỡng, mỗi tháng chuyển tiền vào thẻ cho ông ta, từ đó về sau không bao giờ gặp mặt nữa.”

Lục Hoài Khiên hơi ngạc nhiên: “Tách hộ khẩu?”

Trình Thước thắc mắc: “Sao vậy anh?”

Lục Hoài Khiên chậm rãi gật đầu: “Được đấy Trình Thước, hóa ra tiền em kiếm được từ việc nhận dự án thương mại đủ mua nhà rồi.”

Trình Thước hơi ngơ ngác: “Mua nhà?”

Hai người nhìn nhau.

Lục Hoài Khiên sững người mất mấy giây, rồi ngập ngừng hỏi: “Em không biết là... muốn tách hộ khẩu thì cần có giấy tờ nhà đất à?”

“Em cần phải có nhà ở độc lập, địa chỉ có số nhà, hộ khẩu rõ ràng. Hình như chính sách mỗi nơi mỗi khác, nhưng bạn anh từng tách khẩu rồi, anh nhớ nó bảo là phải cần giấy tờ nhà đất đấy. Để lát anh hỏi lại giúp em xem sao.”

Nghe vậy, Trình Thước đứng ngây ra tại chỗ: “Vậy thì phải làm sao bây giờ?”

Anh im lặng hồi lâu: “Tiền em kiếm được từ mấy dự án thương mại chắc là không đủ trả khoản đầu tiên rồi, trừ phi cộng thêm tiền Hà Nhân đưa em thì mới gom đủ. Nhưng như vậy thì tháng nào em cũng phải trả tiền vay mua nhà, áp lực kinh tế sẽ rất lớn, vì em không dám chắc tháng nào cũng có dự án để nhận.”

Trình Thước nhức đầu thở dài một hơi: “Vốn dĩ, em còn định nhân cơ hội lần này để cắt đứt hoàn toàn với Trình Vũ.”

Anh đắn đo hồi lâu: “Không được, bây giờ mua nhà thì sẽ không thực tế chút nào, em vẫn nên đợi thêm xem sao, hy vọng sau này Trình Vũ vẫn chịu tách khẩu với em.”

Dứt lời, Trình Thước không kìm được lại thở dài một tiếng, cảm thấy rất đáng tiếc.

Lục Hoài Khiên nhìn Trình Thước, vỗ vỗ vai anh: “Đừng buồn, thật ra anh còn cách khác.”

“Cách gì ạ?”

“Gọi một tiếng ‘anh trai’, anh sẽ nói cho em biết.”

“...Anh có cái sở thích kỳ quặc gì vậy.”

Lục Hoài Khiên làm như không nghe thấy, cười như không cười: “Thật mà, anh không lừa em đâu, đảm bảo giúp em giải quyết triệt để.”

Trình Thước nửa tin nửa ngờ nhìn hắn mấy lần, một lát sau, vẫn nghiến răng ken két, khó khăn lắm mới bật ra được hai tiếng qua kẽ răng: “...Anh, anh trai.”

Lục Hoài Khiên hài lòng đáp một tiếng, được lời là thôi ngay: “Cách đó là, anh có thể tặng em một căn nhà.”

Giọng hắn vừa dứt, Trình Thước không thể tin nổi mà ngước mắt lên… Vừa hay chạm phải ánh nhìn mỉm cười của Lục Hoài Khiên.

“Ơ này, đừng có nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc như thế được không hả, một căn nhà thôi mà. Dù gì anh cũng sắp ba mươi rồi, lại còn là một tên tư bản vạn ác, trong tay không có mấy căn nhà thì coi sao được?”

“Em…” Trình Thước mím môi: “Em không có ý đó, em chỉ thấy rất bất ngờ, vì chúng ta mới quen nhau chưa bao lâu, mà anh lại sẵn lòng…”

Anh ngập ngừng không nói hết.

“Thế nên anh mới nói, anh tự thấy, anh đối xử với em khá tốt.”

Lục Hoài Khiên như nhớ ra điều gì, nói thêm: “Việc tặng nhà có nhiều thủ tục lắm, không phải anh nói miệng tặng em, em đồng ý là nhà thành của em đâu. Chúng ta phải ký hợp đồng tặng nhà bằng văn bản, nộp các loại thuế phí liên quan, rồi còn phải đi công chứng và làm thủ tục đăng ký chuyển quyền sở hữu nhà nữa.”

“Thế nên chúng ta phải làm nhanh lên, nhưng em không cần bận tâm đâu. Mấy chuyện hợp đồng tặng nhà, thời gian, địa điểm làm thủ tục, tất cả cứ để anh lo. Vì anh đoán chắc em cũng không rành mấy cái này, với lại anh quen biết rộng, có thể nhờ người hỏi thông tin đáng tin cậy. Đến lúc đó, em chỉ cần mang theo những thứ anh dặn, rồi anh lái xe đưa em đi là ok.”

Đúng là chu đáo mọi mặt, Trình Thước vô cùng trịnh trọng nói: “Cảm ơn anh.”

Anh nghĩ ngợi rồi lại nói: “Sau này em có tiền, em sẽ trả lại anh một căn nhà.”

Lục Hoài Khiên không tỏ rõ ý kiến, nói lớ lớ, vẻ bất cần: “Ôi dào ôi, chuyện sau này xa vời quá, để sau hãy nói nhé em.”

“Lúc nãy em nói muốn chuyển nhà, đã nghĩ ra chuyển đi đâu chưa?”

“Chưa ạ.”

“Hay là em chuyển sang căn đối diện đi.”

“Hả?”

“Căn đối diện cũng là nhà anh. Em chuyển sang đó thì cũng đỡ phải gọi công ty chuyển nhà đến chở đồ.” Lục Hoài Khiên nói vẻ bí ẩn: “Với lại có câu gì ấy nhỉ… Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất.”

“Mấy căn nhà còn lại của anh đều cách trường em khá xa. Nếu chuyển sang đối diện mà lại bị Trình Vũ phát hiện thì chúng ta tính cách khác sau.”

“Dạ vâng ạ.” Trình Thước gật đầu đồng ý.

Anh vốn thích tự mình giải quyết vấn đề, chẳng buồn quan tâm chuyện người khác, cũng không muốn phiền người khác giúp đỡ mình. Nhưng anh thực sự quá muốn cắt đứt hoàn toàn với Trình Vũ rồi, anh sợ đêm dài lắm mộng.

Bỗng dưng nhận được nhiều sự giúp đỡ như vậy từ Lục Hoài Khiên, Trình Thước nhất thời hơi bối rối, không biết nên cảm ơn Lục Hoài Khiên thế nào cho phải.

Anh nghĩ ngợi, rồi lại trịnh trọng bày tỏ lòng biết ơn bằng lời: “Nếu anh có việc gì cần em làm, em nhất định sẽ cố hết sức giúp anh.”

Quả nhiên vẫn là cái lối suy nghĩ mắc nợ ân tình thì phải trả ấy. Lục Hoài Khiên chẳng hề ngạc nhiên, hắn cười xua tay: “Không cần khách sáo với anh thế đâu, chúng ta là người yêu mà, sau này còn phải cùng nhau đối mặt với đủ thứ chuyện vụn vặt trong cuộc sống nữa kìa. Nhưng mà…”

Hắn đổi giọng: “Anh đúng là có một mong muốn.”

“Anh nói đi.”

Lục Hoài Khiên ghé sát vào tai Trình Thước thì thầm.

Nghe xong, Trình Thước sửng sốt: “Anh lại có cái sở thích kỳ quặc gì thế hả!”

“Lạ lắm sao?” Lục Hoài Khiên rõ ràng không nghĩ vậy.

“Nó có phạm pháp đâu.”

Trình Thước chợt nhớ tới một quan điểm, những kẻ hay lấy việc tuân thủ luật pháp ra để thể hiện mình thường có đạo đức không mấy tốt đẹp… Xem ra bây giờ đúng là như vậy thật.

Lục Hoài Khiên lại nói thêm: “Nếu em thực sự không chấp nhận được thì cứ từ chối thẳng đi, đừng có miễn cưỡng nhé, không thì em sẽ không vui, mà anh thấy em không vui thì anh cũng chẳng vui vẻ gì cho cam. Cách cảm ơn thì có nhiều mà, anh có thể nghĩ cách khác, dù sao thì anh cũng đâu chỉ có mỗi một mong muốn này.”

“…Em có nói là không được đâu.” Trình Thước lí nhí, vẻ mặt phức tạp.

“Chắc là… sẽ không bị ai nhìn thấy đâu nhỉ?”

“Đùa gì thế, sao anh lại để người khác nhìn thấy được chứ?”

Giây lát im lặng.

Thấy vậy, Lục Hoài Khiên nói: “Anh chuẩn bị sẵn tâm lý bị từ chối rồi đây này. Nếu em muốn từ chối thì cứ nói thẳng ra đi, không sao đâu.”

“Em cũng đâu phải người khó nói chuyện thế.” Trình Thước liếc Lục Hoài Khiên với vẻ trách móc.

“Dù sao thì… dù sao thì cũng chẳng bị ai nhìn thấy, vậy thì em không quan tâm nữa.”

“Ý em nói vậy là… em đồng ý rồi?”

“Ừm.”

Dứt lời, Trình Thước kinh ngạc nhận ra, anh lại rơi vào cái bẫy đối phương đã giăng sẵn rồi. Vừa rồi Lục Hoài Khiên nói là…

Anh muốn xem em mặc váy hầu gái.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.