Nói là chuyển nhà, nhưng thực ra chỉ là người dọn qua ở thôi. Dù sao cũng chỉ ở đối diện, nên quần áo, đồ dùng sinh hoạt cần thiết, vân vân, anh cứ sang bên kia lấy là được.
Dưỡng thương mấy ngày, Lục Hoài Khiên đã cảm thấy mình lại ổn rồi. Cút mẹ cái vụ tuân thủ lời dặn của bác sĩ đi, hắn thẳng tay tháo băng vải treo trên cổ xuống. Tay phải vẫn còn bó bột nhưng cũng đỡ đần được tay trái, làm việc thuận tiện hơn nhiều.
Trình Thước đã sớm nghe nói về độ linh hoạt của tay trái Lục Hoài Khiên.
Một buổi tối nọ, anh lại thấy đối phương dùng tay trái mở trang web mua sắm online, tay trái gõ chữ tìm kiếm “váy hầu gái”, rồi lại dùng tay trái đưa màn hình điện thoại đến trước mặt mình, một loạt động tác thành thạo như nước chảy mây trôi, cuối cùng hỏi: “Em thích kiểu nào?”
Trình Thước liếc nhìn một cái, rồi vội vàng dời mắt đi.
“Anh chọn kiểu anh thích là được rồi, em thế nào cũng được.”
Lục Hoài Khiên bèn mở mục yêu thích ra, tay trái lướt xuống một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được một món hàng, đưa cho Trình Thước xem.
“Vậy cái này thì sao?”
Giọng hắn tràn đầy mong đợi.
Anh đành phải liếc thêm cái nữa.
Trình Thước: “…”
Chỉ thấy trên trang chi tiết sản phẩm là bộ đồ phối màu đen trắng tương phản, với vài mảnh vải mỏng manh, chỉ miễn cưỡng che được ba điểm nhạy cảm, nhưng không che hoàn toàn, thế là người bán rất “tinh ý” mà che mờ đi. Váy chỉ dài đến gốc đùi, Trình Thước đoán chừng, người mẫu chỉ cần hơi cúi người là sẽ lộ ra cảnh xuân vô hạn dưới váy… Có nét tương đồng kỳ diệu với truyện tranh 18+ anh vẽ; chỗ không nên lộ thì chẳng lộ chút nào, nhưng cũng suýt soát tới nơi, gợi lên trí tưởng tượng vô biên.
Gân xanh trên trán Trình Thước hơi giật giật.
“Anh nói với em là váy hầu gái, chứ không phải đồ lót gợi cảm kiểu váy hầu gái.”
Lục Hoài Khiên thấy vậy cười khà khà hai tiếng.
“Ối chà, anh chỉ hỏi vu vơ thôi mà. Em nói xem cái cửa hàng này cũng thật là, có tí vải thế kia mà bán đắt thế, đúng là không đáng tiền. Anh chọn lại, chọn cái váy dài qua gối, được không?”
Trình Thước miễn cưỡng hừ một tiếng coi như đáp lại.
Lục Hoài Khiên nghĩ ngợi một lát, rồi lại hỏi: “Anh sợ anh mua không đúng cỡ, em có muốn chọn cùng anh không? Anh gửi link cho em nhé?”
“Đừng giả vờ.” Trình Thước vạch trần thẳng thừng suy nghĩ của đối phương.
“Chẳng phải anh đã đo số đo ba vòng của em rồi sao?”
Nói xong, anh lại nói thêm: “Dạo này em không có mập lên.”
“Ừ nhỉ, anh đo rồi mà.” Lục Hoài Khiên tỏ vẻ bừng tỉnh, hắn cười híp mắt nói: “Anh suýt thì quên mất, cảm ơn em đã nhắc nhé.”
Trình Thước mặt không cảm xúc liếc Lục Hoài Khiên một cái. Hứ, anh mới không tin.
Anh im lặng một lúc lâu, rồi lại nói: “Em còn tưởng với phong cách tinh tế của anh, sẽ chọn đồ đặt may riêng chứ.”
“Bình thường thì quần áo mặc bên ngoài anh mới đặt may riêng, còn đồ mặc bên trong, có tinh xảo đến mấy cũng bị áo ngoài che mất thôi.” Lục Hoài Khiên ngừng lại một chút.
“Hơn nữa, quan trọng hơn là cái váy đó của em, cuối cùng chắc chắn sẽ bị anh giày vò, xé nát thôi. Tính chất của nó thiên về đồ dùng một lần, mua hàng online vẫn có lợi hơn chứ.”
Trình Thước cứ như thể nghe thấy từ ngữ gì đó kinh khủng lắm: “Giày vò, chà đạp, xé nát?”
“Xin lỗi em nha, anh lại lỡ nói lời thật lòng mất rồi.”
Miệng thì nói vậy, nhưng giọng điệu của Lục Hoài Khiên nghe ra lại có vẻ đắc ý lắm?
Trình Thước không đáp lời nữa, anh đứng dậy: “Em đi làm bài tập đây.”
Nói xong lập tức vội vã rời khỏi phòng.
Từ sau khi biết Lục Hoài Khiên từng đặt mua váy hầu gái trên mạng, Trình Thước nhận ra mình bắt đầu có dấu hiệu trông gà hoá cuốc... Cứ mỗi lần thấy Lục Hoài Khiên xách chuyển phát nhanh về, mà kiện hàng ấy không đựng trong hộp giấy, lại mềm mềm, nhìn như bên trong là vải vóc, trong lòng anh lại dâng lên một nỗi bất an khó tả.
Anh từng cố gắng phân tích cảm giác ấy… Không phải sợ, cũng chẳng phải chán ghét… Mà là… Hồi hộp? Chắc tại trước giờ chưa từng thử?
Thế mới thấy, câu chưa ăn thịt heo thì cũng từng thấy heo chạy đúng là một thứ ngụy biện.
Dù lý thuyết có phong phú đến đâu… Như anh đây, cảnh bút viết kiểu gì cũng từng xem qua, có bản PDF, bản MP4, từng nghe qua bản MP3, thậm chí từng vẽ hẳn bản PNG, nghiên cứu chuyên sâu cả bản sách giáo khoa nữa cơ… Nhưng đối với chuyện thực hành, trong lòng vẫn không tránh khỏi chút e dè.
Như chiều nay chẳng hạn.
Cảm giác bồn chồn bắt đầu ngay khoảnh khắc anh thấy kiện hàng trong tay Lục Hoài Khiên. Biểu hiện cụ thể là: trong bữa cơm, Lục Hoài Khiên nói chuyện với anh, anh cứ ngẩn ngơ, phản ứng thì chậm mất hai nhịp.
Bực nhất là, người ta đã mang hàng về rồi mà không chịu mở ra!
Kiện hàng bị ném đại lên ghế sofa, cứ như bị hắn quên mất.
Trình Thước: Bây giờ tôi chỉ muốn vò nát, giẫm đạp, xé toạc cái lớp vỏ bọc bên ngoài đó.
Nhưng mà, đây đâu phải hàng của mình đâu. Dựa trên nguyên tắc dù là người yêu cũng phải tôn trọng quyền riêng tư, Trình Thước kiềm lại không động vào. Anh có nghĩ tới chuyện hỏi thẳng, nhưng lại thấy như vậy chẳng khác nào tự tố cáo mình đang nóng ruột… Để Lục Hoài Khiên mà nghe thấy, chắc cái đuôi cáo của hắn vểnh tới nóc nhà mất thôi?
Cơm nước chưa xong được bao lâu, Lục Hoài Khiên dọn đồ chuẩn bị đi tắm.
Trình Thước thấy đây là thời cơ. Anh định bụng đợi hắn bước vào phòng tắm rồi sẽ tranh thủ liếc qua nhãn giao hàng xem có thông tin gì. Ai bảo hắn cứ quăng bừa đồ lên sofa, không cất kỹ vào làm gì…Vậy thì đừng trách anh lén xem.
Anh chờ mãi, rốt cuộc cũng đợi được tới lúc Lục Hoài Khiên chậm rì rì mang bao chống nước vào tay phải, vắt khăn lên khuỷu tay, chân trước vừa bước vào phòng tắm. Thì Trình Thước đã liền lao một bước dài tới sofa, chụp lấy kiện hàng.
Không nhìn thì không biết, nhìn một cái mới giật nảy mình.
Trên phiếu gửi hàng vậy mà lại ghi là…
[Số lượng: 4, Tên sản phẩm, tên người mua đã che]
Thông thường, người bán đều sẽ ghi rõ tên sản phẩm, trừ phi là món hàng gì đó tương đối riêng tư. Tim Trình Thước đập thót một cái, không lẽ thật sự là váy hầu gái sao?
Còn cái này nữa… bốn? Tại sao lại là bốn?
Váy thường là kiểu liền thân, cho dù không phải liền thân đi, tính là hai món, vậy hai món còn lại là gì? Đồ cài tóc? Vớ trắng? Vòng cổ? Vòng chân?
Sờ thử hình dạng xem sao, biết đâu lại đoán ra được.
Anh bên này vừa mới đưa tay lên, phía sau bỗng vang lên giọng của Lục Hoài Khiên: “Em đang làm gì đấy?”
Anh vội rụt tay về, quay đầu lại, lại phát hiện trên người đối phương chẳng có mảnh nào được cởi ra cả.
Vẻ mặt Trình Thước bối rối, không tự nhiên: “Anh không phải đang tắm sao?”
Lục Hoài Khiên ung dung chỉ vào bàn trà: “Cục xà phòng ở trỏng sắp hết rồi, anh lấy cục mới, quên không mang vào phòng tắm.”
“Ồ.”
Nắm hộp giấy bọc nhựa chưa mở trong lòng bàn tay, Lục Hoài Khiên tiện tay tâng tâng nó, híp mắt cười nói: “Vừa rồi, có phải em đang xem trộm kiện hàng của anh không?”
“Em chỉ xem bừa thôi mà.”
“Muốn biết anh mua gì à?”
“Không có, anh nghĩ nhiều rồi.”
Thế sao lại có bộ dạng như kẻ trộm chột dạ thế kia, Lục Hoài Khiên cố tình nói mập mờ: “Anh mua ít quần áo ấy mà.”
Trình Thước quả nhiên mắc câu, anh thuận thế hỏi: “Quần áo? Quần áo gì mà còn phải che tên sản phẩm với tên người mua chứ?”
Lục Hoài Khiên nhướng mày, “chậc” một tiếng: “Em tò mò thế cơ à?”
“Em mới không tò mò!” Trình Thước lập tức phủ nhận.
“Anh cứ coi như em chưa hỏi gì đi.”
Nghĩ kỹ lại thì, thật ra cũng chẳng cần phải đoán mò làm gì, không phải lần này, thì có thể là lần sau, dù sao thì sớm muộn gì anh cũng phải đối mặt thôi. Thay vì cứ vướng bận ở đây, lãng phí thời gian, chi bằng đi làm chuyện khác.
Anh xoay người định rời đi, còn chưa đi được hai bước…
“Nếu em muốn biết là gì, có thể tự mình bóc ra xem.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.