🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ba tiếng đồng hồ sau.

Lục Hoài Khiên xoa xoa thái dương, véo véo chân mày, bất đắc dĩ thở dài một hơi… Quả nhiên, hắn vẫn nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi.

Đúng là trong đa số trường hợp, Trình Thước không thể đấu lại hắn, nhưng khi ở giữa đám đông, Trình Thước thường là người tinh tường hơn. Nếu hắn được coi là con cáo già, thì Trình Thước chắc chắn cũng xứng đáng là một chú cáo nhỏ… Đúng vậy, người hắn để mắt tới làm sao có thể không thông minh được?

Mười tám tài khoản Weibo, Lục Hoài Khiên vẫn không tìm ra được tài khoản của Trình Thước.

Tuy nhiên nhờ một số họa sĩ đăng ảnh đời thường của họ, điều này giúp hắn loại trừ được vài lựa chọn nhiễu.

Hắn đáng lẽ phải đoán được điều này từ trước, Trình Thước đã từng nói với hắn rằng, anh muốn có sự ngăn cách giữa cuộc sống ảo và đời thực. Với tư cách là một thâm niên Internet, Trình Thước đã từng vấp ngã vài lần, trong đó có một lần bị Chúc Mộng lột mặt nạ. Sau nhiều lần trải sóng gió, Trình Thước đã bảo vệ thông tin cá nhân của mình đến mức tối đa… Ngay cả khi đăng ảnh phác họa cũng tránh những công trình mang tính biểu tượng.

Không có bằng chứng xác thực trong tay, Lục Hoài Khiên chỉ có thể dựa vào từng câu chữ, phong cách ngôn ngữ để sắp xếp tất cả tài khoản Weibo theo mức độ đáng nghi.

Haizzz, manh mối vẫn quá ít, giá như có thêm vài manh mối nữa thì tốt, tốt nhất là những manh mối không thể giả mạo và không tồn tại để đánh lạc hướng hắn.

Lục Hoài Khiên chăm chú nhìn danh sách, suy nghĩ miên man, không biết hắn có bỏ sót thông tin quan trọng nào không… Hoặc liệu có thể tạo ra manh mối mới không… Đột nhiên, hắn nảy ra một ý tưởng!

Nhớ đến lời dặn ba lần của Trình Thước về việc không gõ cửa khi không cần thiết, Lục Hoài Khiên thử gửi một tin nhắn WeChat: Em vẽ xong chưa?

Trình Thước trả lời ngay lập tức: Chưa, có chuyện gì không anh?

Nếu đối phương không rảnh, thường sẽ trả lời kiểu “Bận rồi, em không muốn nhắn tin nữa”, nhưng Lục Hoài Khiên nắm bắt được tín hiệu, thừa thắng xông lên: Sắp đến Quốc tế Lao động rồi, em có nghĩ đến việc chúng ta cùng đi chơi không?

Lục Hoài Khiên: [Ảnh chú chó ngậm hoa hồng. Jpg]

Chuyện này Trình Thước thực sự chưa từng nghĩ đến, giống như anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu đương khi còn học đại học, lại còn yêu một người đàn ông đẹp trai nhiều tiền. Nghỉ lễ anh thường chọn ở nhà hoặc nằm ì trong ký túc xá.

- Anh muốn đi đâu?

Lục Hoài Khiên gửi tin nhắn thoại: “Anh chưa nghĩ kỹ, nhưng em phải đồng ý trước, để anh lên kế hoạch du lịch mới không uổng công chứ.”

“Bây giờ ý tưởng sơ bộ của anh là đến thủ lỵ của tỉnh Dĩ Xuyên, ở đó có rất nhiều điểm du lịch. Anh nhớ ở Dĩ Xuyên có một công viên đua xe, trước đây anh đã từng đến vài lần. Đến lúc đó, anh sẽ lái xe đua chở em đi dạo, nếu hôm đó trời đẹp, chúng ta có thể đuổi theo hoàng hôn dọc theo đường đua.”

“Hoặc chúng ta có thể tự lái xe đến núi Đình Sơn, cũng thuộc tỉnh Dĩ Xuyên. Anh không biết em đã từng đến đó chưa, bạn anh đã từng đi và gửi cho anh video, con đường uốn lượn quanh núi rất đẹp, hai bên đường trồng đầy phong lá đỏ và cây tùng bách, hoa rơi rực rỡ, mây mù bao phủ, có cả cầu dài trong phố cổ nữa đấy em.”

Trình Thước không thể không thừa nhận, anh đã động lòng: Em có thể đi cả công viên đua xe và núi Đình Sơn được không?

Trong lòng Lục Hoài Khiên âm thầm vui mừng, cá đã cắn câu: “Đương nhiên là được.”

Vì đối phương quá nhiệt tình, đâm ra Trình Thước đề phòng: Sao hôm nay anh lại đột nhiên nghĩ đến việc rủ rê em đi chơi vậy?

Lục Hoài Khiên đáp chắc nịch: “Quốc tế Lao động làm sao có thể không đi chơi chứ! Đây không phải là chuyện rất bình thường sao?"

Ừ nhỉ? Có lý.

Trình Thước không khỏi tự tỉnh ngộ, có lẽ chỉ số hướng nội của anh quá cao, đến mức nghĩ rằng nghỉ lễ lại rất thích hợp để ở nhà. Có lẽ anh cần thay đổi quan điểm một chút.

Như chợt nhớ ra điều gì, Trình Thước hỏi: Không có người khác đấy chứ?

Lục Hoài Khiên: “Chỉ có em và anh thôi.”

Trình Thước: Được ạ .

Thế là, hai người đã thống nhất về chuyện đi du lịch.

Việc lên kế hoạch du lịch được giao toàn quyền cho Lục Hoài Khiên phụ trách. Ông chủ Lục tuy thân mang thương tích nhưng ý chí vẫn vững vàng; cùng lúc đó, hắn còn nhanh chóng hoàn tất thủ tục sang tên nhà, rồi lại cùng Trình Thước đến bệnh viện tháo bột.

Bó bột lâu ngày khiến khớp bị cứng, các mô mềm xung quanh dính lại, bác sĩ nói cần phải tập luyện gập khớp một cách thích hợp, từ từ từng bước để thúc đẩy quá trình hồi phục.

Thế là tốt rồi, Lục Hoài Khiên coi câu nói này như thánh chỉ, ngày nào cũng treo trên miệng. Tay phải hắn cứ s.ờ so.ạng khắp người Trình Thước, sờ trên thì thôi đi, còn sờ cả dưới nữa, lấy cớ là tập luyện.

Xì, không biết xấu hổ.

Lúc dưỡng thương có thấy hắn nghiêm túc tuân theo lời bác sĩ đâu, Trình Thước lười vạch trần, mặc kệ hắn vậy.

Đúng lúc quán bar sắp hoàn thành trang trí, Lục Hoài Khiên thường xuyên về kiểm tra.

Hắn cũng từng nhiệt tình mời Trình Thước cùng về quán bar, nhưng bị Trình Thước từ chối với lý do phải vẽ bản thảo. Hắn rất chân thành đề xuất có thể đến quán bar vẽ bản thảo… Sau đó liền nhận được ánh mắt thờ ơ từ Trình Thước… Lời này nói ra liệu bản thân anh có tin không?

Cùng lúc đó, ông chủ Lục cô đơn lẻ loi, thuận tiện còn bị chính nhân viên của mình cho ăn mực… Trình Thước nói, dạo này may mắn nhận được không ít đơn đặt hàng thương mại, vừa vẽ vời vừa làm thêm ở quán bar, thật sự không cáng đáng nổi, nên nghỉ thôi. Vả lại, làm thêm ở quán bar của bạn trai thì kỳ lắm, đến lúc lãnh lương lại hỏi bạn trai thì càng kỳ hơn.

Lúc mệt mỏi người ta chỉ muốn làm hai việc: ăn và NGỦ. Ít nhất thì Trình Thước nghĩ vậy. Nhất định nhấn mạnh từ “NGỦ” ở đây là danh từ, chứ không phải cái động từ đen tối mà Lục Hoài Khiên hằng tâm niệm.

Thi thoảng lắm anh mới phân tâm một chút vì tin nhắn của Lục Hoài Khiên, trả lời nghiêm túc đã là biểu hiện rất coi trọng đối phương rồi. Bạn bè thân thiết thì cứ một câu “Dạo này tao bận quá, nên chắc không rep nhanh được, có gì cho tao xin lỗi nhé”, còn những người không liên quan khác thì cứ trả lời văn mẫu vạn năng kèm thêm stick cảm xúc cho qua chuyện.

Anh nhớ mang máng Lục Hoài Khiên có nói với mình, vì lý do nhập hàng và kiểm kho nên không về được, mấy ngày nay đều không về nhà ngủ. Ông chủ Lục ở lại quán bar ba ngày hai đêm, cộng thêm việc Trình Thước vừa mệt vừa bận, trong lúc mơ màng, anh còn tưởng khu Phù Cừ Giai Uyển chỉ có mình anh ở. Lúc vẽ tranh cũng quên đóng cửa, chỉ khép hờ.

“Bi kịch” cứ thế mà xảy ra.

Một trong những đơn hàng thương mại Trình Thước nhận được là hợp tác với một họa sĩ khác tên Thương Minh để hoàn thành bản chuyển thể truyện tranh của một cuốn tiểu thuyết dài vừa cực kỳ ăn khách.

Truyện tranh trên trang web có phân loại độ tuổi, bộ họ vẽ là truyện tranh 18+, không thể thiếu những tình tiết đụ nhau trên giường được. Trang web vì muốn có lưu lượng truy cập nên yêu cầu giữ lại các tình tiết đó, nhưng để qua kiểm duyệt lại yêu cầu phải nắm chắc giới hạn, những chỗ cần che đều phải che hết. Điều này đòi hỏi kỹ năng cơ bản của họa sĩ phải rất cao.

Tuy nhiên, Trình Thước không chỉ mạnh về vẽ cơ thể người mà còn cả về màu sắc. Tác giả nguyên tác đã cố ý nhấn mạnh rằng cô ấy thích màu sắc của Trình Thước, vì vậy, nhiệm vụ lên màu vinh quang đã thuộc về anh, còn Thương Minh thì phụ trách phần vẽ nét.

Trong quá trình hợp tác cần phải trao đổi, huống chi là trong ngành vẽ vời, một lĩnh vực đầy những đánh giá chủ quan thế này. Để tiện trao đổi, Thương Minh đã chủ động đề xuất call video, Trình Thước vui vẻ đồng ý, call video giúp giải phóng đôi tay, họ có thể vừa trò chuyện vừa chỉnh sửa.

Trình Thước không quen dùng loa ngoài, anh đeo tai nghe Bluetooth vào. Thế là, cuộc đối thoại dưới đây cứ thế tự nhiên diễn ra…

“Tôi cho rằng màu sắc cậu dùng cho trang phục sáng quá, không phù hợp với tính cách nhân vật.”

“Tôi cảm thấy, phần vẽ cơ thể người ở trang thứ tư của cậu có lẽ cần chỉnh sửa một chút.”

Ban đầu, vì muốn giữ lịch sự trong lời nói, Trình Thước còn cố nói vòng vo, nhưng sau này anh nhận ra, nói bóng gió ẩn ý như vậy khiến đối phương chẳng hiểu mô tê gì, hiệu suất lại quá thấp, thế nên anh cứ nói thẳng tuột ra.

“Cái góc nhìn xuyên thấu chỗ peter với vị trí điểm G hơi kỳ lạ, tôi có cảm giác cần phải lệch sang trái một chút. Tôi biết là trước khi đăng lên, chỗ này chắc chắn sẽ phải che đi, độc giả không thấy được đâu, nhưng mà vị trí góc nhìn của anh lại quyết định vị trí cơ quan sinh dục của top, từ đó cũng quyết định luôn tư thế quỳ gối bằng hai đùi của top, cái này thì độc giả thấy được. À còn nữa, hình như anh quên vẽ ti cho top rồi thì phải, top đâu phải là không có.”

“Xin lỗi nhé, tôi quên mất.” Đầu dây bên kia cười đáp: “Cảm ơn thầy Chúc Trừng."

Tên Weibo của Trình Thước là Chúc Trừng, chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt cả, hồi đó đặt bừa thôi.

“Có lẽ tôi nói hơi thẳng quá, nếu lỡ lời đắc tội với anh, anh cứ mắng thầm tôi vài câu cũng được.” Trình Thước vội chữa lời: “Là do tôi soi mói quá thôi, những chỗ khác thầy Thương Minh vẽ đều rất tốt.”

Đầu dây bên kia bật cười mấy tiếng: “Yên tâm đi, tôi không để bụng đâu. Chúng ta đâu phải lần đầu hợp tác, ý kiến của Chúc Trừng rất xác đáng, chỉ tập trung vào công việc chứ không nhắm vào người. Cộng sự mà, đều thế cả thôi, lúc hợp tác toàn thấy đối phương như thằng ngu ấy mà.”

Câu này đúng là nói trúng tim đen của Trình Thước, anh không nhịn được cười một tiếng, rồi lại lắc đầu thở dài: “Mỗi lần vẽ minh họa của cảnh con heo cho bản thảo thương mại đều thấy thân tâm đều mệt mỏi rã rời.”

“Đúng vậy, may mà lần này xong rồi, có thể tạm nghỉ một lát.”

“Nghỉ được bao lâu chứ?” Trình Thước cảm thán: “Chắc không lâu đâu nhỉ, tôi nhớ là sắp đến cảnh ‘lên giường’ tiếp theo rồi."

Đầu dây bên kia vọng tới tiếng kêu r.ên thảm thiết: “Tôi thấy sắp kiệt sức chết mất thôi, một cuốn truyện vừa sao lại lắm cảnh ầm ầm thế này hả trời!”

Nghe vậy, Trình Thước cũng thở dài theo: "Haizz, chúng ta cùng cố gắng vậy."

Anh và người ở đầu dây bên kia bye nhau.

Cuộc gọi vừa kết thúc, giọng nói của Lục Hoài Khiên chợt vang lên từ sau lưng, kèm theo một tiếng cười khẩy đầy ẩn ý…

“Anh mới không ngủ ở nhà có mấy ngày, mà em đã bàn chuyện ‘lên giường’ với thằng đàn ông khác rồi hả?”

Trình Thước giật mình quay đầu lại, hệ thống ngôn ngữ tạm thời chập mạch: “Anh, không phải anh nói tối nay không về nhà sao?”

Khoan đã, lời này nghe cứ như... sao lại giống bị bắt gian tại giường thế này!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.