Lúc này, lẽ ra anh nên im lặng. Bởi anh không tài nào diễn đạt trọn vẹn những điều mình muốn nói, lại sợ càng nói càng sai.
Trình Thước cúi gằm đầu, dáng vẻ rũ rượi, như một con mèo hoang lạc bước trong đêm mưa giông sấm chớp.
Anh nghĩ, thật ra bản thân đã quen với cuộc sống cô độc, cũng sớm chuẩn bị tâm lý để một mình lên đường phiêu bạt. Như một đứa trẻ mồ côi, lấy bốn bể làm nhà, anh từng muốn đi muôn dặm đường, để nhìn thấy những cảnh sắc chưa từng trông thấy, để dùng cọ vẽ ghi lại núi non sông nước in trong đáy mắt mình. Đó là tất cả những mộng tưởng của anh về tương lai… Và đã từng, những điều ấy chỉ liên quan đến một mình anh mà thôi.
Rồi Lục Hoài Khiên xuất hiện.
Thật ra, anh đã cho hắn rất nhiều cơ hội để quay đầu. Lần này cũng tính là một. Chỉ cần Lục Hoài Khiên nói một câu “Anh hối hận rồi”, anh sẽ lập tức biết điều mà rút lui.
Bởi vì Trình Thước luôn cảm thấy, với tính cách đa nghi bẩm sinh của mình, anh không thích hợp để yêu ai. Anh không biết phải làm sao để mở lòng, để tin tưởng, để duy trì một mối quan hệ có thể khiến người ta dựa vào.
Vốn dĩ anh không khao khát tình yêu. Anh cứ mãi ám thị bản thân như thế. Mãi rồi, những ám thị lặp đi lặp lại ấy trở nên mơ hồ, đến mức chính anh cũng không còn chắc mình có thực sự không khao khát, hay chỉ là đang cố tình lờ đi cảm xúc thật. Giống như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cocktail-blue-tra-cac/2719327/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.