🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chung Ức chưa nhận được tin nhắn từ đối phương thì điện thoại của bố đã có tin nhắn thoại gửi đến.

Giang Tĩnh Uyên lập tức mở ra.

“Chú ba, cháu có cuộc họp đột xuất nên chắc sẽ đến muộn, khoảng sáu rưỡi mới tới nhà hàng.”

Chung Ức đang uống ly hồng trà pha sữa tươi và caramel, chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc đã ba năm chưa nghe vang lên, không khỏi ngẩn người, âm thanh được khuếch đại qua loa điện thoại khiến cô có cảm giác như anh đang đứng ngay bên cạnh, động tác nuốt của cô cũng vì thế mà khực lại.

Giang Tĩnh Uyên trả lời Chu Thời Diệc: “Không vội, họp hành là quan trọng, chuyến bay của thầy Ngu vẫn chưa hạ cánh.”

Tin nhắn của Chu Thời Diệc lại gửi đến: “Chú ba, nếu có thời gian chú hỏi thử Chung Ức xem cô ấy có thích bức nào trong  triển lãm tranh của thầy Ngu không. Cháu đấu giá lại tặng cô ấy làm quà lần đầu gặp mặt.”

Giọng nói đầy sức cuốn hút vang lên rõ ràng giữa căn phòng làm việc rộng lớn và yên tĩnh.

Anh cố tình nhấn mạnh mấy chữ “lần đầu gặp mặt”, Chung Ức cố gắng cảm nhận vị ngọt mềm của đậu đỏ nơi đầu lưỡi, nhưng rõ ràng đã nhạt hơn hẳn so với miếng *****ên.

Giang Tĩnh Uyên đáp lại: “Cháu có lòng quá. Được, về nhà chú hỏi thử xem.”

Vừa trả lời ông vừa quan sát con gái, khúc mắc giữa hai đứa trẻ, không phải chỉ đôi ba lời khuyên của người lớn là có thể tháo gỡ ngay được.

Dù là ai trong hai người, khi đối mặt với cuộc hôn nhân được sắp đặt cũng đều chọn cách im lặng. Ông nhận ra cảm xúc trong họ rất phức tạp, nhưng cả hai đều không nỡ từ chối. Mà không nỡ từ chối, chính là một khởi đầu tốt.

Chuyện tình cảm, với tư cách là bố mẹ, ông cũng không tiện can thiệp quá sâu.

Tắt màn hình điện thoại, Giang Tĩnh Uyên nhẹ nhàng vỗ vai con gái, giọng ôn tồn: “Coi nhau là người xa lạ rồi bắt đầu lại từ đầu, cũng không quá tệ.”

Chung Ức khẽ mỉm cười, không nói gì.

Cô thật sự không biết nên đáp lại thế nào.

Giang Tĩnh Uyên nói: “Nghĩ xong muốn chọn bức nào thì nói với bố, hoặc gửi thẳng cho Chu Thời Diệc cũng được. Tuỳ con, cứ làm theo cách nào khiến con thấy vui vẻ nhất.”

Triển lãm tranh kéo dài hai ngày, tối hôm bế mạc sẽ tổ chức một buổi tiệc từ thiện, tại đó bốn bức tranh sẽ được mang ra đấu giá, toàn bộ số tiền thu được sẽ quyên góp cho Quỹ từ thiện Đồng Tâm, dùng để giúp đỡ các em nhỏ mắc bệnh tim bẩm sinh trong hoàn cảnh khó khăn.

Chung Ức uống cạn một ly trà sữa đậu đỏ lớn, rồi nói với bố: “Hai ngày diễn ra triển lãm, con sẽ qua đó phụ giúp một tay.”

Giang Tĩnh Uyên gật đầu: “Cũng tốt. Thầy Ngu vẫn hay nhắc đến con.”

Chung Ức về đến nhà, đi thẳng vào phòng tập yoga.

Dì giúp việc từ trong bếp bước ra, thấy phòng khách vắng lặng bèn lên lầu gọi cô xuống ăn cơm.

Khi đi ngang qua phòng yoga tầng một, dì thấy Chung Ức đã thay đồ tập, đang luyện tư thế trồng cây chuối.

Dì không lên tiếng, chỉ lặng lẽ quay lại bếp.

Chung Ức giữ tư thế ấy khoảng năm phút, tâm trạng cả buổi chiều vốn bấp bênh khó chịu cuối cùng cũng dần lắng xuống.

Trước kia cô vốn rất ghét yoga, lại càng không thích dậy sớm chạy bộ, cảm thấy đó là sự lãng phí thời gian nghỉ ngơi quý giá. Thay vào đó, cô thà ngủ một giấc thật sâu, nhưng bố không đồng ý, những việc liên quan đến sức khoẻ, ông không bao giờ nuông chiều cô.

Giờ ngẫm lại mới thấy sự kiên định của bố là hoàn toàn đúng đắn. Khi luyện tập, đầu óc cô không thể nghĩ lan man được nữa.

Khoảng nửa tiếng sau, Chung Ức mới bước ra khỏi phòng tập.

Khi bố không có nhà, cô thường ăn một mình. Bàn ăn đủ chỗ cho hơn chục người, giờ đây lại trở nên trống trải lạ thường.

Hôm nay dì nấu cho cô món bánh crepe vị hoa anh đào, còn ép sẵn nước ép dưa chuột và lê tuyết.

Trên bàn ăn như được khoác lên một tấm áo màu xuân dịu nhẹ.

Cô đã không còn nhớ nổi, vào thời điểm này của ba năm trước mình đang làm gì.

Bố bảo cô chủ động liên lạc với Chu Thời Diệc, nhưng cô vẫn chưa nghĩ ra nên nói gì.

Chính xác mà nói, trong tiềm thức cô vẫn đang chờ Chu Thời Diệc chủ động tìm mình.

Chung Ức vô thức ăn hết một miếng lớn bánh crepe hoa anh đào, uống cạn ly nước trái cây rồi đứng dậy đi về phía phòng chứa đồ.

Từ nhỏ đến lớn, cô không bỏ đi bất kỳ món đồ chơi hay vật dụng nào, quản gia đã cho người phân loại cẩn thận và sắp xếp tất cả vào phòng chứa. Trong số đó, có một thùng đồ được mang từ nước ngoài về, cô từng dặn quản gia không cần sắp xếp.

Ba năm trôi qua, chiếc thùng đó vẫn còn nguyên vẹn, chưa hề bị động tới.

Bên trong là những món quà Chu Thời Diệc từng tặng cô, cùng với một vài vật kỷ niệm trong thời gian hai người yêu nhau. Khi mang chúng về cô đã tự nhủ rằng, đến ngày kết hôn cô sẽ xử lý toàn bộ, không mang theo bất kỳ ký ức nào vào cuộc sống hôn nhân.

Nhưng ai ngờ được, người cô sắp cưới lại chính là Chu Thời Diệc.

Vì vậy, thùng đồ ấy cũng không cần phải xử lý nữa.

Cô mở nắp thùng, trên cùng là vài bức ảnh. Khi ấy tóc cô còn dài, mỗi tối rảnh rỗi cô thường tựa vào lòng người đào đó, cuốn những lọn tóc quanh ngón tay anh.

Chung Ức thu lại dòng suy nghĩ, đồ đạc quá nhiều, cô không có tâm trạng và sức lực để sắp xếp nên lại đóng nắp thùng lại.

Mười một rưỡi đêm, Giang Tĩnh Uyên trở về sau buổi xã giao.

Ánh đèn trong biệt thự sáng chưng, giống như vô số đêm trước đó, con gái ông vẫn đang chờ, nhưng đã ngủ gục trên ghế sô pha.

Chung Ức mới ngủ không sâu, trong cơn mơ màng cô nghe tiếng bước chân, mở mắt ra đã thấy bố đang bước lại gần.

“Không phải bố đã con bảo đi ngủ sớm sao?”

“Không sao ạ, mai con không đi làm.”

Chung Ức khẽ ngửi, không cảm nhận được mùi rượu, nhìn bố đầy nghi hoặc: “Bố đặc biệt đi đón tiếp thầy Dư, sao lại không uống rượu?”

“Có uống, một nửa ly thôi.” Giang Tĩnh Uyên cúi người, bưng bát canh giải rượu con gái đã chuẩn bị sẵn ở trên bàn lên, nhẹ giọng nói: “Có người uống thay bố.”

Người uống thay là ai, đáp án quá rõ ràng.

Chung Ức không tiếp tục truy vấn, chỉ trêu: “Nghe nói bố đầy mị lực, có quá nhiều người muốn uống thay, tới mức còn phải đứng lên ghế, không thì bố không nhìn thấy.”

Giang Tĩnh Uyên bật cười sảng khoái, thích thú trước lời chọc ghẹo của con gái.

Ông chậm rãi nói thêm vài câu: “Tối nay Chu Thời Diệc uống hai ly rượu trắng, một ly rượu vang. Cậu ấy có vẻ cũng thích món mì cá, cuối cùng còn nhờ đầu bếp nấu một bát mì cá Giang Đao*.”

*Cá Giang Đao: (hình minh hoạ): một loại cá hàm ngắn sống ở sông Dương Tử có giá bán khá đắt.

Chung Ức khẽ cúi đầu nhìn chiếc gối ôm trong tay, lặng người giây lát rồi mới quay lại: “…Bố kể cho con nghe những chuyện đó làm gì?”

“Vì bố cũng không biết con muốn nghe hay không muốn nghe, nên lỡ lời nhiều một chút.” 

Giang Tĩnh Uyên dịu dàng xoa nhẹ lên mái tóc con gái: “Bố đi ngủ đây, con cũng ngủ sớm nhé.”

Chung Ức gật đầu ngoan ngoãn, giọng khẽ khàng hơi khàn: “Bố, chúc bố ngủ ngon.”

Sáng hôm sau.

Chung Ức tỉnh dậy, nằm yên một lúc lâu để xác nhận mọi chuyện xảy ra từ chiều qua đến tối thực sự là sự thật.

Chuông điện thoại đột ngột vang lên, kéo cô khỏi dòng suy nghĩ.

Một số lạ gọi đến, Chung Ức ngồi dậy, tựa vào đầu giường và nghe máy.

Đầu dây bên kia là một người tên Dương Hi, nhân viên của triển lãm tranh, liên lạc để trao đổi về công việc mấy ngày tới.

“Nếu có gì cần thì cứ cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào.” Giọng Dương Hi nhẹ nhàng, ấm áp, mang theo cảm giác dễ mến.

Không ngờ bố đã sắp xếp mọi thứ nhanh đến thế.

Chung Ức cảm ơn, rồi hỏi: “Ngày mai mấy giờ tập trung vậy?”

Dương Hi đáp: “Khá sớm, trước bảy giờ.”

Cô ấy rất tò mò về Chung Ức, người chưa từng gặp mặt. Sếp chỉ nói một câu duy nhất: Cô ấy chưa quen thuộc về Bắc Thành lắm, nhưng rất thân với thầy Dư. Hồi nhỏ thường xuất hiện trong tác phẩm của thầy ấy.

Xuất hiện thường xuyên trong tác phẩm của thầy Ngu, hẳn là phải rất đặc biệt.

Hôm diễn ra triển lãm, Dương Hi đảm nhận công tác hậu cần nên đã có mặt từ sớm. Vì lo Chung Ức lần đầu đến, có thể chưa quen địa điểm, cô đứng chờ sẵn ở cổng triển lãm.

Chưa đến sáu giờ năm mươi, tài xế đã đưa Chung Ức đến nơi.

Vừa nhìn thấy người thật, Dương Hi lập tức đoán được cô chính là nhân vật trong loạt tranh nào của thầy Ngu.

Hôm nay, Chung Ức mặc đồng phục do ban tổ chức cung cấp. Sau khi xuống xe, cô lấy chiếc thẻ công tác từ túi vải ra và đeo lên cổ.

Kế hoạch và bày trí triển lãm đã có đội ngũ chuyên nghiệp đảm nhiệm, việc duy nhất cô có thể hỗ trợ là hướng dẫn tham quan, giải thích cho khách nếu họ cần hiểu thêm về tác phẩm.

Bố từng nói, ngoài thầy Ngu ra, chắc chỉ có cô là người hiểu rõ bối cảnh sáng tác từng bức tranh nhất.

Triển lãm lần này là lần *****ên công khai trưng bày loạt tác phẩm “Thú vị” giai đoạn đầu của thầy Ngu.

Tất cả tranh trong bộ này đều được sáng tác từ hai mươi năm trước, thời điểm ấy thầy Ngu vẫn chưa nổi tiếng như bây giờ.

Để đảm nhận tốt vai trò hướng dẫn, ngày hôm qua cô đã dành trọn một ngày để ghi nhớ toàn bộ thông tin về các tác phẩm trưng bày.

Thấy cô đi tới, Dương Hi nhanh chóng bước lại gần.

Sau vài lời chào hỏi, hai người sóng bước tiến vào trong.

Vốn là người thân thiện, Dương Hi không tiếc lời khen chiếc túi vải của cô: “Túi đẹp thật, có phải là sản phẩm sản xuất theo bộ ‘Thú vị’ của thầy Ngu không?”

Trên túi là một khung cảnh có nét tương đồng với các bức tranh đang được triển lãm, một cô bé khoảng bốn năm tuổi đang vẽ tranh. Khác biệt ở chỗ, cô bé trên túi nằm dài trên thảm cỏ, hai tay chống cằm, trông như đang vắt óc suy nghĩ điều gì.

Chung Ức ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Cũng có thể xem như là như vậy.”

Bức vẽ trên túi không phải in mà là do chính tay thầy Ngu vẽ lên, không biết có nên coi là sản phẩm sản xuất theo không.

Loạt tranh “Thú vị” từng được thầy Ngu đùa gọi là “Cô bé vẽ mãi vẫn không vẽ được chiếc cối xay gió”. Những trăn trở tuổi thơ khi không thể vẽ được như ý đều được ông khắc họa bằng nét bút. Lúc đó cô cảm thấy rất vui, tự hào vì trở thành nhân vật trong tranh, nhưng khi lớn lên lại chỉ thấy xấu hổ, chẳng muốn nhìn lại chút nào.

Mười giờ triển lãm mới bắt đầu, vậy mà chưa đến bao lâu đã có khách đến hỏi Chung Ức xem liệu cô có thể giải thích sơ qua về loạt tranh “Thú vị” hay không.

“Được ạ.”

Với loạt tranh này, Chung Ức thuộc lòng, mỗi lần nói về nó cô như được sống lại tuổi thơ ngây ngô.

Khi cô đang giải thích, Quý Phồn Tinh vừa lắng nghe vừa quay video lại, cả giọng nói nhẹ nhàng của cô cũng được ghi lại.

Khi phần thuyết minh kết thúc, cô ấy mỉm cười với Chung Ức: “Cảm ơn cô.”

Ánh mắt cô dừng lại ở khuôn mặt sắc nét của Chung Ức, không kìm được bệnh nghề nghiệp: “Cho phép tôi hỏi hơi mạo muội một chút, nếu có cơ hội, cô có từng nghĩ tới việc thử sức với diễn xuất không? Có yếu tố bẩm sinh như vậy mà không thử thì tiếc lắm.”

Vừa nói, cô vừa đưa danh thiếp: “Tôi là một đạo diễn nhỏ không mấy tên tuổi. Tác phẩm của thầy Ngu đã truyền cho tôi rất nhiều cảm hứng sáng tạo, hôm nay em đến đây cũng vì điều đó.”

Chung Ức từ chối một cách nhã nhặn: “Xin lỗi, tôi không có ý định chuyển ngành. Tôi chỉ là tình nguyện viên của triển lãm, vẫn còn công việc chính cần làm.”

Quý Phồn Tinh có phần tiếc nuối, trước giờ cô chưa từng nảy ra ý muốn ký hợp đồng với ai mãnh liệt như vậy.

Tuy vậy, cô vẫn giữ nụ cười: “Không sao, là do tôi đường đột rồi. Không biết có thể chị đang làm công việc gì không?”

Chung Ức trả lời một cách chung chung: “Lập trình viên.”

Quý Phồn Tinh thầm xuýt xoa, đã xinh đẹp lại còn thông minh.

Nghe nói lập trình viên rất bận, vậy mà vẫn sắp xếp thời gian đi làm t.ình nguyện viên, chắc hẳn là người yêu tranh sơn dầu, cô còn đang định trò chuyện thêm thì Chung Ức lại có việc phải làm nên đành thôi.

Sau hai ngày hướng dẫn, Chung Ức đã dùng hết một hộp kẹo ngậm.

Công việc này là một thử thách lớn với người vốn ít nói như cô, nhưng cuối cùng cũng hoàn thành trọn vẹn.

Trong thời gian đó, có không ít người hỏi xin thông tin liên lạc của cô, nhưng tất cả đều bị cô khéo léo từ chối.

Dựa vào tính cách điềm đạm của cô, dường như chỉ đơn thuần đến buổi triển lãm tranh để giúp đỡ, hoàn toàn không mấy hứng thú với những chuyện khác, nên Dương Hi chủ động đề nghị: “Bữa tiệc tối nay mới thực sự náo nhiệt, chắc chắn sẽ có nhiều người xin WeChat của cô, đến lúc đó chúng mình cứ đứng cạnh nhau, nếu cô không muốn cho, tôi sẽ giúp cô từ chối luôn.”

Chung Ức không khách sáo, mỉm cười đồng ý.

Bữa tiệc chúc mừng và buổi đấu giá từ thiện được tổ chức tại một khách sạn năm sao, sẽ có không ít nhân vật nổi tiếng đến tham dự.

Sau khi triển lãm kết thúc, việc thu dọn được giao lại cho đội hậu cần, Chung Ức cùng Dương Hi lên đường đến khách sạn.

Trên đường đi, Chung Ức nhận được tin nhắn từ bố, hỏi cô đã quyết định chọn bức tranh nào để đấu giá chưa. Nếu chưa nghĩ xong thì hãy nhanh lên, tám giờ tối buổi đấu giá sẽ bắt đầu.

Cô đã nghĩ xong rồi.

Chung Ức ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ xe thật lâu, sau đó mới thu lại ánh mắt, nhưng thay vì nhắn tin cho bố, cô lại mở khung trò chuyện với Chu Thời Diệc.

Mỗi một chữ, hơi thở của cô lại vô thức nhanh hơn một nhịp.

Chung Ức: [Em muốn tất cả các bức trong bộ “Thú vị”, cảm ơn anh.]

Khoảng hai phút sau, Chu Thời Diệc đáp lại, chỉ vỏn vẹn ba chữ: [Không có gì.]

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.