🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chu Thời Diệc không định nói việc mình tiết lộ biển số xe với truyền thông cho bố vợ, cho dù có biết, bố vợ hẳn cũng sẽ không phản đối, nhưng nếu đã biết chuyện thì sẽ cố ý phối hợp, người tinh ý nhìn qua là biết ngay có dấu vết sắp đặt.

Phản ứng chân thực luôn có sức thuyết phục hơn.

“Đang lúc nhạy cảm thế này, bố em chưa chắc đã dùng xe của mình đâu.”

“Anh đã gửi biển số chiếc xe đứng tên trợ lý Dương cho Chiêm Lương rồi.”

“…”

Chu Thời Diệc đặt điện thoại xuống trước mặt cô, dù điện thoại cô còn pin, nhưng anh vẫn làm ra vẻ không biết.

Chung Ức không bận tâm đến điện thoại, chỉ muốn anh chuẩn bị sẵn tâm lý: “Nếu dư luận tiếp tục ồn ào lên, rất có thể sẽ ảnh hưởng tới anh và ô tô Khôn Thần.”

“Không sao, Chiêm Lương sẽ có phương án đối phó truyền thông. Dù có bị ảnh hưởng một chút cũng chẳng sao. Nếu chuyện gì cũng phải được xử lý hoàn hảo, thì cả đời này bố mẹ đừng mong công khai nữa.”

Anh chỉ lo một điều: “Dù mẹ có lên tiếng giải thích thì cũng khó khiến người khác tin rằng năm đó bà không chen vào chuyện tình cảm của người khác.”

Chung Ức cũng rất hiểu điều đó.

Bởi vì thời điểm bố mẹ cô quen nhau quá nhạy cảm.

Dù có người tin vào lời thanh minh, thì cũng sẽ luôn có điều hướng dư luận sang chiều hướng khác.

Nhưng nếu có thể công khai, dù bị cuốn vào cơn lốc truyền thông, mẹ cô chắc chắn vẫn sẽ cảm thấy hạnh phúc.

Cô nhìn anh: “Cảm ơn anh.”

Chu Thời Diệc vốn định hỏi cô, cô cảm ơn anh vì khách sáo, hay thay bố mẹ mình nói lời cảm ơn?

Nhưng cuối cùng anh chỉ nhẹ nhàng đáp lại một câu: “Đó là điều anh nên làm.”

Lúc này, trong chòi hóng mát trở nên tĩnh lặng.

Chung Ức tự tay bóc một quả nhót, rồi lại mở hot search.

#Chung Chước Hoa chen chân vào chuyện tình của Giang Tĩnh Uyên 26 năm trước# vẫn còn nằm trên bảng tìm kiếm, tuy đã tụt xuống gần cuối.

Cô không biết nhiều về mối tình đầu của bố, dù bố mẹ từng cãi vã không ít, nhưng chưa bao giờ nhắc đến tên người kia. Cô chỉ biết, đối phương là một người phóng khoáng, yêu thích nghệ thuật, là kiểu tài nữ có khí chất.

Vì là người ngoài ngành, trên mạng không tra được thông tin gì thêm, chỉ có vài bức ảnh giấy chất lượng không cao, nhưng bà ấy và bố cô đứng cạnh nhau trông quả thật rất đẹp đôi.

Từ sau khi cô chào đời, bố tập trung, dành toàn bộ thời gian để chăm sóc cô, dần dần rút lui khỏi ánh mắt công chúng. Những năm gần đây ngay cả hội nghị tài chính cũng không lộ mặt, mối tình đầu rực rỡ năm xưa của ông, ngoài giới trong nghề thi thoảng nhắc lại, thì bên ngoài đã chẳng còn ai nhớ tới.

Ông nội từng hối hận vì năm đó đã phá vỡ mối tình của họ, nếu không chia rẽ thì có lẽ bố cô đã không đến với mẹ cô.

“Con đi quen một người trong giới giải trí làm gì! Thà con ở bên Tiểu Dương còn hơn!” 

Tiểu Dương chính là mối tình đầu của bố, họ Dương, tên Gia Nguyện.

Nhưng lúc đó cô đã ra đời rồi, ván đã đóng thuyền, có hối hận cũng vô ích.

Khi ông nội gọi điện cho bố, mẹ đang ở bên cạnh, nghe được lời than vãn ấy, bà đã buồn suốt một thời gian dài.

Vì vậy bao năm nay, mẹ chưa từng gặp lại bất kỳ ai trong nhà họ Giang, không phải vì giận ông nội, mà vì bà biết mình không được chào đón, hà cớ gì phải khiến tất cả mọi người khó xử?

Bố vì muốn dỗ dành mẹ vui nên đã để cô theo họ mẹ.

Tên thật ban đầu của cô là Chung Ý*, mẹ từng nói với bố: “Anh không còn yêu em, em cũng không yêu anh, vậy đừng đặt cái tên này cho con nữa. Con bé nên có cái tên thuộc về riêng mình.”

* ‘Chung’ có nghĩa là yêu thích, si mê. Còn ‘Ý’ thường dùng để chỉ ý muốn, suy nghĩ, hoặc tình cảm, Chung Ý có nghĩa là yêu thích, có cảm tình, thương mến.

Thực ra, chuyện của bố mẹ bị khui ra đúng lúc này cũng không tệ, cô đang có mấy tháng rảnh rỗi, có thể ở bên mẹ.

“Vẫn đang xem à?” Giang Tĩnh Uyên gọi điện cho vợ xong trở lại, thấy điện thoại con gái vẫn dừng ở trang hot search.

Chung Ức thoát giao diện, đưa điện thoại lại cho Chu Thời Diệc.

“Bố, khi nào bố quay lại Thượng Hải?” Cô gặng hỏi.

Giang Tĩnh Uyên: “Tối nay bố không về nữa.”

Chung Ức: “…”

Cô cố nhịn không nhìn sang Chu Thời Diệc, sợ vừa chạm mắt đã lộ.

“Sao lại không về nữa ạ?”

Giang Tĩnh Uyên: “Mẹ con hôm nay rạng sáng mới xong việc, cứ để bà ấy ngủ ngon một giấc. Sáng mai năm giờ bố đi, mang đồ ăn sáng ở Giang Thành qua đó.”

Chung Ức thở phào, miễn là có về là được.

Chu Thời Diệc cúi đầu nhắn tin cho Chiêm Lương: [Đổi thời gian: khoảng sáng mai bảy rưỡi, Giang Tĩnh Uyên đến thăm Chung Chước Hoa, mang bữa sáng từ thành phố khác đến.]

Chiêm Lương lập tức trả lời: [Đã rõ!]

Hôm sau.

Trời còn chưa sáng, Giang Tĩnh Uyên đã rời khỏi nhà thầy Ngu, lái xe vào nội thành.

Khi con gái còn nhỏ, mỗi lần vợ nghỉ ngơi, cả gia đình họ lại tụ họp tại Giang Thành. Ngoài điểm tâm Hồng Kông, thứ vợ ông thích nhất chính là bữa sáng ở Giang Thành.

Ông đã mua về một phần ăn sáng bà thường ăn, rồi thẳng hướng về nhà ở Thượng Hải.

Chiếc xe ông lái không đứng tên mình, có thể tránh được đám săn ảnh, thoải mái ra vào bãi đỗ dưới tầng hầm khu chung cư.

Lúc về đến nhà, vợ ông vừa tỉnh dậy, đang dựa vào đầu giường nghe điện thoại.

Một phút trước, Chung Chước Hoa bị tiếng chuông của người quản lý đánh thức.

Quản lý nói rằng sáng sớm đã nhận được tin nhắn từ Dương Gia Nguyện, hỏi bà có cần giúp làm rõ tin đồn “người thứ ba” không. Nếu cần, có thể gửi cho bà bài phát ngôn công khai, hoặc để bà tự viết rồi gửi phòng làm việc duyệt lại, nhờ luật sư đăng thay.

“Em vẫn chưa trả lời, còn ý chị thì sao?” Người quản lý hỏi ý kiến bà.

Chung Chước Hoa chưa từng gặp qua Dương Gia Nguyện, giữa hai người chẳng có liên hệ gì.

Sợ rằng bên kia còn chẳng biết gì về mối quan hệ giữa bà và Giang Tĩnh Uyên.

Bà đáp: “Không cần đâu. Cô ấy chỉ là người ngoài ngành, đừng để cô ấy bị cuốn vào chuyện này.”

Tình cảm vốn không thể theo ý ai cả, nhỡ đâu sau này không kiểm soát được, cuộc sống của Dương Gia Nguyện sẽ bị đào bới đến tận gốc.

“Cho dù có lên tiếng thanh minh, cũng sẽ bị những kẻ ác ý dẫn dắt dư luận, bẻ lái nói rằng bị chúng ta ép buộc, chịu sức ép mới phải lên tiếng.” Bà ngừng lại một chút, “Thay chị cảm ơn cô ấy.”

Người quản lý khẽ đáp: “Em hiểu.”

“Còn nữa, đừng quản chuyện dư luận nữa, cũng đừng làm truyền thông gì cả.” Chung Chước Hoa nửa đùa nửa thật, “Bị ném đá nổi tiếng cũng là nổi tiếng, nếu không có đống phốt này, không chừng chị còn chẳng nổi đến thế.”

Người quản lý bật cười gượng: “Mong là chị thật sự nghĩ vậy.” 

Dù sao scandal này cũng liên quan đến Giang Tĩnh Uyên, sao bà có thể không để tâm.

Chung Chước Hoa vừa định phản bác thì cửa phòng ngủ nhẹ nhàng mở ra, bốn mắt chạm nhau.

Bà nhìn ông một cái nhàn nhạt, rồi quay lại nói với đầu dây điện thoại bên kia: “Tạm thời không nói nữa, gặp rồi bàn tiếp.”

“Dậy ăn sáng đi, anh mang từ Giang Thành về.” Giang Tĩnh Uyên đưa quần áo cho bà bộ.

Chung Chước Hoa nhận lấy quần áo, không có ý định giấu giếm: “Dương Gia Nguyện liên hệ với phòng làm việc, hỏi có cần cô ấy lên tiếng làm rõ không.”

Đột nhiên nghe thấy cái tên ấy, Giang Tĩnh Uyên thoáng khựng lại một giây.

“Không cần cô ấy lên tiếng đâu, cần giải thích thì cũng phải là anh tự mình giải thích.” Dù lời ông nói không có sức thuyết phục bằng chính Dương Gia Nguyện, nhưng ai rồi cũng phải có cuộc sống riêng, ông không muốn làm phiền cô ấy thêm lần nào nữa.

Chung Chước Hoa không tiếp lời, cởi váy ngủ, thay một chiếc váy dài màu đen rồi bước xuống giường.

Giang Tĩnh Uyên theo thói quen vươn tay định kéo khoá sau lưng bà, đầu ngón tay vừa chạm đến, bà nghiêng người tránh đi: “Cảm ơn, tôi tự kéo được.”

“Có lần nào em tự kéo được à?” Ông không để tâm đến thái độ của Chung Chước Hoa, kéo bà trở lại trước mặt mình, “Em tự làm thì phải loay hoay cả buổi, đồ ăn nguội rồi mất ngon?” Ông cẩn thận vén mái tóc dài sau lưng bà sang một bên.

“Buổi diễn của Lộ Trình, em có đi không?” Ông hỏi vợ.

Chung Chước Hoa đáp: “Có, ngay cả Chu Thời Diệc cũng đi, tôi cũng chẳng cần phải tránh né nữa.” Chỉ có chuyện liên quan đến con gái là họ mới nói chuyện với nhau trong hoà bình. “Trước kia hai đứa vì sao lại chia tay? Vì Lộ Trình à?” 

Con gái không nhắc đến lý do chia tay nên bà cũng không gặng hỏi.

Giang Tĩnh Uyên nói: “Cũng không hoàn toàn vì Lộ Trình. Ngay từ khi hai đứa ở bên nhau, chuyện phía sau chắc chắn không được suôn sẻ.” Kéo khoá váy xong, ông lại khéo léo vén tóc bà về lại phía sau, “Tiểu Ức từng từ chối Chu Thời Diệc. Lúc ấy, con bé với Lộ Trình vẫn đang yêu nhau, chắc tình cảm vẫn đang ổn định.”

Chung Chước Hoa kinh ngạc: “Hả?”

Giang Tĩnh Uyên nói tiếp: “Lúc ấy Chu Thời Diệc không biết Tiểu Ức đã có bạn trai, cứ nghĩ con bé đang độc thân.” 

Bị từ chối rồi anh mới biết thì ra cô đã có người thương nhiều năm.

Từ đó về sau, hai người họ không còn gặp lại, chẳng khác gì người xa lạ.

Chung Chước Hoa chầm chậm gật đầu: “Những chuyện này là Chu Thời Diệc kể với anh à?”

“Làm sao thằng bé nói ra được. Anh hỏi tài xế của con, tài xế kể cho anh.”

Để hiểu rõ vì sao hai người chia tay, ông đã tìm đến người có khả năng biết rõ nhất – tài xế. Ông bày tỏ rằng muốn tác thành cho đôi trẻ, thế nên người kia cũng không giấu gì, kể hết những gì mình biết.

Chung Chước Hoa khẽ thở dài, chuyện tình cảm bà chẳng giúp được gì nhiều, vẫn phải để bọn trẻ tự giải quyết.

Vừa búi tóc vừa bước về phía phòng tắm, bà mới sực nhớ ra: “Anh lái chiếc xe khác đến?”

“Ừ, đi thẳng từ hầm lên.” Ông trấn an vợ, vì để đảm bảo ông còn nhờ thư ký Dương xác nhận với ban quản lý, trong hầm không có xe lạ.

Chung Chước Hoa cảnh cáo ông, nếu lần này còn bị chụp, bà tuyệt đối không tha cho ông. 

Bởi bà không muốn nhìn thấy tên mình gắn với cụm từ “chen chân vào tình cảm của người khác” thêm lần nào nữa.

Giang Tĩnh Uyên tự thấy mình đã cẩn thận lắm rồi, thế nhưng ba ngày sau, video ông ra vào chung cư để ăn đêm với Chung Chước Hoa lại bị tung lên mạng.

Lúc đó, Chung Ức vừa ăn tối xong ở nhà ông bà, đang ngồi chuyện phiếm với ông nội.

Ban đầu Chu Thời Diệc định về cùng cô, nhưng trùng hợp lại có buổi đàm phán công việc quan trọng nên không dành ra thời gian được, cô bèn bay về Bắc Thành một mình.

Vì sợ ngồi với ông bà không biết nói gì, cô còn gọi cả anh họ đi cùng, tránh để ngượng ngùng.

“Lần này thì chụp rõ rồi, chú Ba không chối được đâu.”

“Chối gì cơ?” Chung Ức vừa ăn hoa quả vừa ngơ ngác, chẳng hề biết bố mẹ mình lại lên hot search nữa rồi.

Giang Diễm Phong đưa điện thoại cho cô: “Chú Ba với thím Ba bị chụp rõ mặt lúc đang ăn tối.”

Chung Ức vội vàng nuốt miếng hoa quả, liếc nhìn màn hình, trong ảnh là hình bố mẹ cô ngồi đối diện nhau cùng ăn cơm.

Không ngờ đám paparazzi lại nhanh nhẹn đến vậy, chưa tới ba ngày đã có ảnh rõ ràng thế này.

Giang Diễm Phong thu điện thoại lại, dặn một câu: “Mấy ngày này em đừng lên mạng nữa.”

Chung Ức nói: “Không lên mạng em cũng đoán được bình luận thế nào, sớm đã miễn dịch rồi.”

Ông nội Giang đeo kính lão, chăm chú xem video quay cảnh con trai mình bị tung lên mạng: “Con nhìn xem, bố con chỉ ăn bữa cơm thôi mà, mới bao lâu đã gần năm chục triệu lượt xem rồi.”

Ông cụ phát đi phát lại đoạn video mấy lần, xác nhận con trai đang ăn gì: “Cũng chẳng phải sơn hào hải vị gì chưa từng thấy, chỉ vài cọng rau thôi, vậy mà bao nhiêu người xem.”

Chung Ức: “…”

Chắc là món salad lạnh mẹ cô không ăn hết.

Ông nội Giang thoát video, tuổi đã cao, huyết áp không ổn định nên không dám đọc bình luận.

“Ngay cả ăn cơm ở nhà cũng không có nổi chút riêng tư.” Ông thở dài, tháo kính lão xuống. Nhân cơ hội hôm nay ông muốn nói lại vài chuyện cũ: “Tiểu Ức à, bao năm qua ông bà thật có lỗi với con, chẳng nuôi con được bao nhiêu ngày.”

“Không phải ông có ý kiến với mẹ con, mà là làm cha mẹ, không ai mong con trai mình lấy người trong giới giải trí.”

Chưa để Chung Ức kịp nói gì, Giang Diễm Phong đã thong thả tiếp lời: “Thay mặt Mẫn Đình hỏi một câu: thật vậy ạ?”

“…” Ông cụ tức giận đến nghẹn lời, cảm thấy từng câu nói đều sắc bén: “Chẳng lẽ ông còn phải nói dối à!”

Chung Ức huých nhẹ khuỷu tay vào anh họ, đã đến đây rồi thì đừng khiến ông không vui.

Ông Giang chuyển đề tài, quay sang hỏi cháu gái: “Nghe anh con nói nhóm của con dời sang khu công nghệ rồi, nhà kết hôn ở đâu? Có gần chỗ làm không?”

Chung Ức còn chưa biết nhà kết hôn của mình nằm ở đâu, bèn đáp qua loa: “Không xa lắm ạ.”

Cô ở lại nhà ông đến chín giờ tối mới về, phần lớn thời gian là anh họ ngồi trò chuyện với ông, cô chỉ ngồi bên cạnh góp vui đôi câu.

Trên đường về, cô lại liếc sơ bảng hot search, cũng may chưa có thêm từ khoá mới nào.

Hôm nay đã muộn, chắc bố mẹ sẽ không lên tiếng phản hồi.

Về đến nhà, không gian rộng lớn vắng vẻ, chỉ có dì giúp việc đang đợi cô.

Hồi còn yêu Chu Thời Diệc, mỗi lần thầy Ngu hay bố mẹ đến thăm, chính dì là người giúp cô che giấu. Bốn năm yêu nhau không ai hay biết, phần lớn là nhờ công của dì.

“Còn tập yoga không con?” Dì hỏi.

“Không ạ. Dì nghỉ sớm đi.”

Chung Ức cất túi xách, đi vào phòng chứa đồ riêng.

Mở lại chiếc hộp đựng đồ, lấy mấy khung ảnh ra, nhìn mái tóc dài của mình trong ảnh, có phần xa lạ.

Quá nhiều ký ức cũ, đến giờ cô vẫn chưa có đủ sức dọn dẹp lại.

Lấy ảnh ra xong, cô lại đóng nắp hộp.

Trước khi rời khỏi nhà thầy Ngu, Chu Thời Diệc có nhắc cô nhớ mang chiếc laptop cũ cho anh.

Cô đảo mắt nhìn kệ đồ, chiếc máy đó để ở tầng ba của chiếc kệ.

Chính vì trong một thư mục có tấm ảnh chụp chung với Lộ Trình quên không xoá, cô và Chu Thời Diệc mới nảy sinh khoảng cách *****ên. Tuy lúc ấy anh coi như không thấy, cũng không hiểu lầm là cô cố tình giữ lại, nhưng bức ảnh đó đã in sâu vào tâm trí anh.

Vì vậy sau này mỗi lần xoá ảnh, cô đều xoá triệt để không sót lại gì.

Chung Ức mang khung ảnh và laptop lên phòng ngủ, bắt đầu sắp xếp hành lý.

Trước đó khi ở trấn, cô đã hứa sau này sẽ chủ động gọi điện cho anh, hôm nay là đêm *****ên cô trở lại từ Giang Thành.

Cô cầm điện thoại lên, mãi vẫn chưa nghĩ ra nên nói gì, cuối cùng bấm gọi luôn.

Ở đầu dây bên kia, Chu Thời Diệc vẫn đang trong bữa tiệc.

Vừa nói chuyện với người khác, anh vừa cầm điện thoại lên. Thoáng nhìn tên hiển thị trên màn hình, anh khựng lại, như thể mình đã đợi cuộc gọi này suốt ba năm trời.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.