Hai người nhìn nhau trong vài giây.
Chung Ức nhận lấy bộ dao nĩa: “Cảm ơn.”
Dĩ nhiên cô không cảm ơn vì anh đưa dụng cụ ăn cho cô.
Anh biết cô mệt, không phải vì món cá vược áp chảo mà tới.
Cô bắt đầu cắt cá, vừa làm vừa trò chuyện: “Từ khi về nước, ngoài những lần đi ăn cùng mọi người thì em đều ăn ở căng tin, hôm nay là lần *****ên ra ngoài ăn một mình.”
“Trước đây lúc em mệt sao không đi ra ngoài?”
Chung Ức không giấu giếm: “Ra ngoài ăn lại hay nghĩ, khẩu vị của em cũng giống với của anh, những nhà hàng em ăn, liệu anh có thường tới không. Muốn tình cờ gặp anh, nhưng cũng biết thành phố này lớn đến thế, căn bản chẳng thể gặp được.” Thế là dứt khoát không ra ngoài nữa.
“Vậy còn chia tay anh?”
Biết rõ anh vẫn còn đau đáu trong lòng, Chung Ức lặng lẽ lắng nghe.
Chu Thời Diệc cũng không bận tâm cô có đáp lại hay không, gọi nhân viên phục vụ tới, gọi thêm cho cô một phần salad.
Lúc mệt mỏi cô ít nói, anh cũng không gặng hỏi thêm.
Ăn xong một phần cá áp chảo xong, Chung Ức cuối cùng cũng thấy đỡ mệt hơn.
Thực ra chẳng liên quan gì đến món cá, là bởi vì người trước mặt cô đang ở đây.
“Anh vẫn dùng báo thức lúc 9 giờ 05 chứ?” Cô nhìn anh hỏi.
Chu Thời Diệc chỉ liếc nhìn cô một cái, không trả lời, ra hiệu cô ăn salad đi.
Chung Ức xiên một miếng tôm bỏ vào miệng, ngày 5 tháng 9 là sinh nhật cô, sau khi quen nhau, mọi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/coi-xay-gio-mau-xanh-mong-tieu-nhi/2787522/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.