🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hai người nhìn nhau trong vài giây.

Chung Ức nhận lấy bộ dao nĩa: “Cảm ơn.”

Dĩ nhiên cô không cảm ơn vì anh đưa dụng cụ ăn cho cô.

Anh biết cô mệt, không phải vì món cá vược áp chảo mà tới.

Cô bắt đầu cắt cá, vừa làm vừa trò chuyện: “Từ khi về nước, ngoài những lần đi ăn cùng mọi người thì em đều ăn ở căng tin, hôm nay là lần *****ên ra ngoài ăn một mình.”

“Trước đây lúc em mệt sao không đi ra ngoài?”

Chung Ức không giấu giếm: “Ra ngoài ăn lại hay nghĩ, khẩu vị của em cũng giống với của anh, những nhà hàng em ăn, liệu anh có thường tới không. Muốn tình cờ gặp anh, nhưng cũng biết thành phố này lớn đến thế, căn bản chẳng thể gặp được.” Thế là dứt khoát không ra ngoài nữa.

“Vậy còn chia tay anh?”

Biết rõ anh vẫn còn đau đáu trong lòng, Chung Ức lặng lẽ lắng nghe.

Chu Thời Diệc cũng không bận tâm cô có đáp lại hay không, gọi nhân viên phục vụ tới, gọi thêm cho cô một phần salad.

Lúc mệt mỏi cô ít nói, anh cũng không gặng hỏi thêm.

Ăn xong một phần cá áp chảo xong, Chung Ức cuối cùng cũng thấy đỡ mệt hơn.

Thực ra chẳng liên quan gì đến món cá, là bởi vì người trước mặt cô đang ở đây.

“Anh vẫn dùng báo thức lúc 9 giờ 05 chứ?” Cô nhìn anh hỏi.

Chu Thời Diệc chỉ liếc nhìn cô một cái, không trả lời, ra hiệu cô ăn salad đi.

Chung Ức xiên một miếng tôm bỏ vào miệng, ngày 5 tháng 9 là sinh nhật cô, sau khi quen nhau, mọi chuông báo thức nhắc nhở lịch hẹn của anh đều được cài đặt vào lúc 9 giờ 05.

Dựa vào phản ứng vừa rồi của anh, có lẽ anh vẫn đang dùng.

Nhưng cũng không chắc.

Chu Thời Diệc nhấp một ngụm rượu dùng kèm món ăn: “Chung Ức, em không thể cứ mệt là lại tìm cớ gây sự với anh.”

“Em đâu có gây sự.” Cô giải thích, “Chỉ tiện miệng hỏi thôi.”

Chu Thời Diệc đặt ly rượu xuống, cầm điện thoại lên.

Ban đầu vốn không định đáp lời, nhưng cuối cùng vẫn mở phần cài đặt báo thức, đưa cho cô xem.

“Nếu anh không dùng nữa, em lại thấy tủi thân. Thế không phải gây sự với anh thì là gì?”

Chung Ức liếc qua màn hình, trong danh sách báo thức từng cài, có cả 9 giờ 05 sáng lẫn 9 giờ 05 tối.

Chu Thời Diệc đặt điện thoại lại lên bàn, có nhiều thói quen của cô là do anh chiều chuộng mà thành, gây sự thì gây sự đi, anh cũng chẳng nói thêm nữa.

Chung Ức nói: “Em cũng dùng báo thức đó.”

Chu Thời Diệc rót thêm cho cô nửa ly nước, câu chuyện dừng tại đó.

Ba năm xa cách, những oán trách giữa hai người đâu thể nói hết chỉ bằng đôi ba câu.

Sau đó hai người lặng lẽ ăn, không nhắc đến chuyện cũ, cũng không đề cập đến dự án xe hơi của Khôn Thần.

Phương án liên quan đến Khôn Thần rất quan trọng, không thể vội vàng quyết định trong một hai ngày.

Rời khỏi nhà hàng, xe của Chu Thời Diệc đã được lái đến, còn xe của cô vẫn đang đỗ trong bãi.

Chung Ức hơi nghiêng cằm về phía bãi đỗ xe: “Em tự lái xe về.”

Chu Thời Diệc: “Cứ để xe ở đây, mai anh cho người lái qua cho em.”

Cô cũng muốn ở bên anh thêm nửa tiếng nữa, nhưng cả hai đều có việc quan trọng cần giải quyết.

Chung Ức phẩy tay: “Không cần đâu.”

Tối nay Chu Thời Diệc còn khá nhiều việc phải xử lý, trên đường về còn phải gọi điện cho bố anh.

“Lái xe chậm thôi.” Vừa dặn xong, anh định lên xe thì bỗng nhớ ra điều gì đó.

“Chung Ức.” Anh gọi cô lại.

Chung Ức dừng bước, quay người: “Có chuyện gì vậy?”

Chu Thời Diệc hỏi: “Tối nay em còn gọi cho anh không? Nếu có thì anh sẽ để ý điện thoại.” 

Hai người vừa gặp nhau buổi tối nên anh cũng không chắc lắm.

Chung Ức khẽ gật đầu.

Dù hôm nay đã gặp nhau mấy lần, cũng chẳng có chuyện gì đặc biệt để nói, nhưng cô vẫn muốn gọi điện cho anh.

Chu Thời Diệc lên xe, chiếc Maybach chạy chầm chậm sát lề, đợi xe của Chung Ức rời đi trước, rồi tài xế mới quay đầu theo hướng khác.

Chu Thời Diệc vừa định gọi cho bố thì phát hiện ông đã nhắn lại từ năm phút trước.

Chu Vân Liêm: [Không phải con nói không cần bố tham dự đám cưới à?]

Chu Thời Diệc: [Tình hình thay đổi rồi, bây giờ con cần.]

“…”

Lời tuy không dễ nghe, nhưng Chu Vân Liêm vẫn cảm thấy có chút kinh ngạc vì con trai đột nhiên quan tâm đến. 

Nếu là trước đây thì con trai ông tuyệt đối sẽ không chịu nhún nhường.

Chu Vân Liêm nhìn lịch trình công tác dày đặc suốt tháng tới, ông bay khắp nơi trên thế giới, chỉ duy nhất không ghé qua Bắc Thành.

Đám cưới của con trai không có tiết mục bố mẹ lên sân khấu, Chung Chước Hoa đã nói, nếu bà xuất hiện, ánh mắt khách khứa sẽ đổ dồn về phía bà, làm lu mờ hai con.

Chỉ cần ngồi dưới chứng kiến hạnh phúc của hai con là đủ rồi.

Cho nên việc ông có dự hôn lễ của con trai hay không cũng không quá quan trọng, nhưng thông gia thì nhất định phải gặp mặt.

Chu Vân Liêm không muốn để con trai đắc ý, nên trả lời quanh co: [Bố sẽ bảo thư ký cố gắng sắp xếp vài ngày, nếu không được thì cũng đành chịu, ai bảo con không nói sớm.]

Cả ngày hôm nay bị ép phải nhún nhường, nào là bác cả, rồi lại đến bố ruột. Chu Thời Diệc chỉ còn cách im lặng chịu đựng. 

Ai bảo bây giờ anh đang cần nhờ cậy người ta.

Chu Vân Liêm: [Mẹ con dạo này bận gì thế? Còn ở Bắc Thành không?]

Chu Thời Diệc: [Bận điều tra xem bố có con riêng hay không.]

Chu Vân Liêm khẽ hừ một tiếng, cảm thấy Thời Phạn Âm đúng là buồn cười.

Trong mắt người ngoài, hôn nhân của ông và bà từ lâu đã chỉ tồn tại trên danh nghĩa, nhưng thực tế lại ngược lại, danh phận tuy không có danh nghĩa nhưng lại thực sự tồn tại

Bao năm nay, ngoài chuyện cuộc sống vợ chồng, bà ấy chưa từng chủ động tìm đến ông.

Vì lợi ích của con trai, bà lại muốn điều tra ông.

Chu Vân Liêm: [Người đại diện mà Ô tô Khôn Thần chọn không tệ, nhưng con không nên vội trao danh hiệu đại diện toàn cầu ngay từ đầu!]

Chu Thời Diệc không đáp lại.

Bố anh không hề biết chuyện Chung Ức từng có liên quan đến người đại diện ấy, và anh cũng không muốn giải thích thêm.

Sau đó ông không nhắn gì nữa, cũng không nói rõ khi nào sẽ về Bắc Thành.

Về đến nhà, Chu Thời Diệc đi thẳng vào thư phòng.

Không bật máy tính, anh mở ngăn kéo, lấy ra gói thuốc đã bóc dở.

Vẫn không có bật lửa, anh gọi điện cho quản gia để mượn.

Quản gia hỏi: “Không phải đã cai rồi sao?”

“Sau đám cưới sẽ không hút nữa.” 

Đợi Chung Ức dọn đến sống chung, anh sẽ bỏ hẳn.

Quản gia mang bật lửa đến, tiện thể hỏi: “Phòng tầng ba không cần sửa lại sao?”  Rồi nhắc thêm, “Trong nhà chỉ có một phòng làm việc thôi.” 

Hai người đều bận rộn, không thể dùng chung mãi một thư phòng.

Chu Thời Diệc ngậm điếu thuốc, đáp: “Cứ để vậy đi.”

Cầm bật lửa và điện thoại, anh ra ban công.

Dù ai chuyển lên tầng ba, Chung Ức chắc chắn sẽ không hài lòng.

Hồi ở Boston, cả hai luôn dùng chung một phòng làm việc, ngồi đối diện nhau cùng tăng ca, không ai làm phiền ai.

Mới hút được nửa điếu, anh đã dập thuốc vào gạt tàn.

Mãi đến gần nửa đêm, Chu Thời Diệc nhận được cuộc gọi từ Chung Ức.

Vừa xử lý xong công việc, anh đứng dậy rời khỏi bàn máy tính.

“Muộn thế này mới gọi cho anh?”

Chung Ức cũng vừa làm xong việc, tắt máy tính: “Chín giờ hơn mới tạm biệt, nếu về nhà gọi ngay thì trông cứ như đang làm cho xong nhiệm vụ.”

“Giờ em không phải làm cho xong nhiệm vụ à?”

“Không phải.”

Có lẽ vì mệt, giọng cô nghe dịu dàng mà hơi khàn.

“Cuối tuần này em đi chọn váy cưới. Mẹ em sẽ đi cùng, em gọi thêm Quý Phồn Tinh.”

Gu thẩm mỹ của cô và anh vốn chẳng giống nhau, váy cưới đương nhiên phải chọn theo ý mình thích.

“Anh không cần đi đâu. Hôm đó em bảo Phồn Tinh chụp mấy tấm gửi anh xem.”

Chu Thời Diệc bước vào phòng ngủ, đưa tay khép cửa sau lưng: “Nếu không chọn được cái nào ưng, thì lấy ở chỗ anh.”

“Sao cái gì anh cũng có vậy?”

“Không phải cái gì anh cũng có. Là cái anh từng mua cho em, anh mang về rồi.”

Bộ váy khi hai người chụp ảnh cưới lần đầu là do anh chọn.

Tuy không phải đặt may riêng, nhưng lại là tác phẩm kinh điển của một nhà thiết kế váy cưới nổi tiếng toàn cầu.

Khi đó chụp xong ở hòn đảo, chiếc váy được để lại trong căn nhà bên đó.

Sau này anh có dịp quay lại đảo một lần, đưa mẹ đi nghỉ dưỡng, nhớ đến chiếc váy ấy nên tiện mang về Bắc Thành.

Giờ chiếc váy ấy vẫn đang treo trong phòng quần áo của anh.

Chung Ức nhớ lại chuyện cũ: “Em tưởng anh vứt đi rồi chứ.”

Chu Thời Diệc chậm rãi cởi dây đồng hồ, trong điện thoại bỗng trầm mặc vài giây, cuối cùng vẫn mở lời: “Em từng mặc rồi, sao anh có thể vứt.”

Cởi đồng hồ ra, anh ngừng một lát rồi nói tiếp: “Cũng có lúc đã nghĩ đến chuyện bỏ nó đi.”

Chung Ức không cần hỏi cũng đoán được là khoảng thời gian nào, là khi anh gặp một người phù hợp để kết hôn.

Cũng chính là một năm trước.

Lúc ấy, anh từng nghĩ đến việc xử lý chiếc váy cưới.

Còn cô thì đã thẳng tay hủy bức ảnh cưới.

Cô hiểu rất rõ việc giữ lại những kỷ vật cũ chỉ khiến mỗi lần nhìn thấy đều cảm thấy đau lòng đến mức nào. Không ngờ anh lại giữ suốt hai năm. “Em tưởng sau khi chia tay, những gì nên dọn dẹp anh sẽ dọn hết rồi.”

Chu Thời Diệc cúi người đặt đồng hồ xuống, rồi bước vào phòng tắm.

Sau một hồi cân nhắc, anh nói: “Anh từng định xử lý hai lần. Một lần là năm *****ên sau khi chia tay.”

Chung Ức không ngờ lại có đến hai lần. Thì ra ngoài một lần vào năm ngoái khi anh gặp người thích hợp, còn có một lần khác từ hai năm trước.

Cô không đoán được thời điểm của lần *****ên.

Lần thứ hai, bởi vì anh đã gặp người phù hợp, điều đó hoàn toàn hợp lý. Dù nghĩ tới thì lòng có đau, nhưng cô cũng hoàn toàn hiểu được. Chia tay đã lâu, chẳng ai có thể đứng mãi một chỗ, rồi ai cũng phải bắt đầu một cuộc sống mới.

Giống như cô chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày còn có thể kết hôn với anh.

Cô thẳng thắn hỏi: “Vậy hai năm trước, vì sao anh lại đột nhiên muốn vứt váy cưới?” 

Chắc chắn phải có lý do đặc biệt, nếu không anh đã không đặc biệt nhấn mạnh như vậy.

Chu Thời Diệc không nói nhiều, chỉ nhả ra một ngày tháng: “Ngày 29 tháng 2 năm đó.”

Chung Ức khẽ sững người, không ngờ anh lại nhớ chính xác đến cả một ngày cụ thể.

Mà ngày đó không hề liên quan đến bất kỳ kỷ niệm nào của họ. Cô nhanh chóng lục lại trong đầu xem hôm đó có sự kiện gì quan trọng, nhưng hoàn toàn trống rỗng.

Một ngày không có ấn tượng gì, phần lớn là bởi cô đã dành trọn ở công ty để tăng ca.

Trong điện thoại, cánh cửa phòng tắm khép lại.

Giọng nam trầm ấm vang lên: “Ngủ sớm đi.”

“Ngủ ngon.”

Chung Ức không còn tâm trí đâu để trò chuyện, chỉ nóng lòng muốn tra rõ ngày đó rốt cuộc là gì.

Cúp máy xong, cô đăng nhập Weibo.

Một ngày có thể khiến anh nhớ kỹ đến vậy, tám chín phần là có liên quan đến Lộ Trình.

Cô tìm được tài khoản của Lộ Trình, vào trang chủ.

Ảnh bìa vẫn là poster bộ phim đoạt giải của hai năm trước, đến giờ vẫn chưa đổi.

Chung Ức lướt ngược về các bài đăng cũ, may mà Lộ Trình không đăng nhiều, cô nhanh chóng lùi về được thời điểm hai năm trước. Ngày 29 tháng 2 năm đó, Lộ Trình đăng một bài gồm chín tấm ảnh, ghi lại khoảnh khắc anh nhận giải Ảnh đế.

Nhờ bộ phim hiện thực anh hợp tác với Chung Chước Hoa, Lộ Trình giành hai gaiir Ảnh đế. Trong lễ trao giải tối hôm ấy, bài phát biểu vốn ngắn ngủi của anh có đến một nửa là để cảm ơn Chung Chước Hoa.

Chung Ức từ lâu đã không còn theo dõi tin tức về Lộ Trình, dù có thấy tên anh xuất hiện trên bảng hot search, cô cũng chẳng bao giờ nhấn vào xem, mà mẹ cô lại càng không nhắc đến chuyện người yêu cũ trước mặt cô.

Vì vậy cô hoàn toàn không biết Lộ Trình đã nói gì trong lễ trao giải hôm đó.

Cô tìm lại video anh nhận giải, xem xong thì thoát khỏi Weibo, nhắn tin cho Chu Thời Diệc: [Anh đã ngủ chưa?]

Hai mươi phút sau, Chu Thời Diệc tắm xong mới cầm điện thoại lên.

Vừa lau tóc, anh vừa nhắn lại: [Sao em còn chưa ngủ à?]

Chung Ức: [Em cần biết cho rõ. Em vừa xem phát biểu nhận giải ngày 29 tháng 2 năm đó của Lộ Trình. Anh biết từ lâu rồi đúng không, rằng Chung Chước Hoa là mẹ em?]

Chu Thời Diệc: [Ừ. Mấy ngày trước lễ trao giải.]

Anh hiểu vì sao cô giấu.

Vậy nên khi biết anh cũng không giận. Chỉ là, khoảnh khắc nhận ra bố mẹ cô là ai, anh đã nghĩ, suốt bốn năm bên nhau, cô chưa từng nhắc tới họ một lần.

Anh nhận ra, cô chưa bao giờ thực sự nghĩ đến việc sẽ có tương lai với anh.

Kể từ đó, anh không còn gọi Giang Tĩnh Uyên là “anh ba” nữa.

Từng ở bên con gái người ta, nếu vẫn gọi ngang hàng thì không thích hợp, ngay cả những lời đùa cũng dần giữ khoảng cách phù hợp.

Trong những bữa ăn cùng Giang Diễm Phong, Mẫn Đình và mấy người bạn khác, có người nhắc đến chuyện Mẫn Đình từng đích thân ra nước ngoài mời về một mỹ nữ tài giỏi, ban đầu anh còn hỏi vài câu, sau thì không bận tâm nữa.

Chung Ức nhắn rõ ràng: [Lúc vừa mới chia tay anh ấy, em có nhờ mẹ giúp anh ấy nếu có cơ hội, về sau không nhắc lại nữa.]

Chu Thời Diệc tin cô.

Cho đến tận bây giờ, anh vẫn còn nhớ rất rõ cảm giác khi nghe bài phát biểu hôm đó.

Nghẹn đến khó thở.

Người duy nhất có thể khiến Chung Chước Hoa chịu hạ phiên để đóng một vai phụ, người bình thường không có năng lực ấy, chỉ có Chung Ức. Trong lúc Lộ Trình phát biểu nhận giải, ống kính lia về phía Chung Chước Hoa hai lần. Bà luôn giữ nụ cười nhạt, sự đánh giá cao in rõ nơi ánh mắt.

Khi lời phát biểu kết thúc, tràng pháo tay của bà cũng lâu nhất.

Không phải anh không định hỏi rõ xem có phải cô và Lộ Trình đã quay lại rồi không.

Nhưng tin nhắn gửi đi thì hiện dấu chấm than đỏ, hoá ra từ lâu anh đã không còn nằm trong danh sách bạn bè của cô.

Dù có hỏi hay không, cũng đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Về sau, Chung Chước Hoa và phòng làm việc của Lộ Trình có tương tác gì, Chung Ức tiếp nhận dự án gì, anh cũng không còn quan tâm đến nữa.

Vì thế, khi Giang Tĩnh Uyên hỏi anh có bằng lòng liên hôn hay không, lòng anh rất phức tạp, nhưng lại chẳng nỡ từ chối.

Chu Thời Diệc mang khăn đã lau khô đầu vào phòng tắm, rồi nhắn giục cô: [Chuyện này đã nói rõ rồi, anh không có gì để hỏi nữa. Ngủ sớm đi.]

Chung Ức không buồn ngủ, trong khoảng thời gian cô không quan tâm đến Lộ Trình, không biết liệu có chuyện gì xảy ra mà cô không biết nhưng anh lại để tâm rất nhiều: [Về chuyện của Lộ Trình, anh còn điều gì muốn hỏi em không?]

Chu Thời Diệc: [Không còn gì khác.]

Chung Ức: [Anh ấy là nghệ sĩ, bây giờ lại đang ở đỉnh cao, người hâm mộ chắc chắn không ít. Nhưng không thể vì anh ấy được vạn người chú ý, thậm chí ngay cả một người đẹp như Quý Phồn Tinh cũng thích anh ấy, mà anh lại cho rằng em mãi không quên được. Lúc em thích anh ấy, ở trường anh ấy đã rất nổi bật, chỉ sau này phạm vi rộng rãi hơn. Em chỉ không buông được anh, đến bây giờ vẫn còn trách]

Còn trách điều gì, thực sự cũng chẳng nói rõ được.

Không nhắc đến Lộ Trình nữa, cô giải thích vì sao ngày ấy không nói rõ với anh về bố mẹ mình.

[Có thể là từ nhỏ em đã có thói quen đề phòng, chuyện liên quan đến sự nghiệp của mẹ, em không thể vì yêu mà tiết lộ bí mật trong nhà.] Người yêu rồi có thể sẽ đến bước đường chia tay, bí mật đã nói ra thì không thu lại được.

[Em từng nghĩ sẽ giới thiệu anh với bố em với tư cách con rể tương lai, chỉ là sau đó có chút trục trặc.]

Chu Thời Diệc: [Em nói muốn đưa anh về gặp bố mẹ, không phải chỉ nói cho có?]

Chung Ức: [Không phải. Khi đó em thực sự đã nghĩ đến chuyện sẽ cùng anh kết hôn.]

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.