🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ban đầu định dẫn anh về nhà, nhưng giữa chừng lại xảy ra chuyện kia. 

Nếu vẫn không nói rõ sự thật, e là hiểu lầm sẽ càng thêm sâu sắc.

Chung Ức: [Lúc đó bố em không có ấn tượng tốt về anh. Theo như em hiểu về bố, ông sẽ không để em ở bên một người không đáng tin.”

Chu Thời Diệc: [Bố nói anh không đáng tin sao?]

Chung Ức nói khéo: [Gần như là thế.]

Cô giải thích tiếp: [Em không phải đang nói thay cho bố, anh sống ở nước ngoài nhiều năm, bố không hiểu rõ về anh nên khó tránh khỏi có thành kiến. Nhưng sau này tiếp xúc nhiều hơn, chẳng phải ông đã chủ động muốn anh làm con rể sao?]

Chung Ức lại nghĩ đến một khả năng khác: “Có khi bố em vô cớ có cái nhìn phiến diện với anh là vì bố anh. Có thể là do anh bị liên luỵ bởi tiếng tăm của ông ấy.”

Chu Thời Diệc: “…”

Dù bố vợ và bố anh có quan hệ không tồi đi nữa, nhưng điều đó không thể ảnh hưởng đến việc ông đặt hạnh phúc của con gái lên hàng đầu và loại gia đình anh ra khỏi sự cân nhắc ngay từ đầu.

Bố anh đúng là không đáng tin, điều này anh biết rất rõ.

Sau khi kết hôn nhiều năm, ông vẫn giúp đỡ người yêu cũ. 

Tất nhiên, mẹ anh cũng chẳng chịu thua kém. 

Rốt cuộc mỗi người đều có điều mình để ý trong lòng.

Chu Thời Diệc: [Muộn thế rồi, sao em còn chưa ngủ?]

Chung Ức vẫn đang nghĩ về chiếc váy cưới ấy, đó là lần *****ên cô mặc váy cưới, tất nhiên ý nghĩa không giống bình thường.

[Em ngủ đây, chúc anh ngủ ngon.]

Chu Thời Diệc chụp màn hình lại vài câu đối thoại cuối cùng của hai người, tiện tay gửi cho bố.

Chu Vân Liêm: [Con muốn nói gì?]

Chu Thời Diệc: [Không có gì muốn nói cả.]

Sự giằng co giữa hai bố con xưa nay vẫn luôn âm thầm dai dẳng.

Chu Vân Liêm xem lại đoạn trò chuyện trong ảnh chụp màn hình, ông thừa nhận rằng mình vẫn cảm thấy có chút áy náy với con trai.

Ông dập tắt điếu thuốc trên tay, thông báo với thư ký cuối tháng sẽ bay về Bắc Thành, trước lễ cưới của con trai sẽ không sắp xếp thêm lịch trình nào khác.

Chu Thời Diệc thoát khỏi khung trò chuyện, bật chế độ im lặng trên điện thoại.

Làm việc thêm đến giờ này đã rất mệt rồi, nhưng anh vẫn không buồn ngủ.

Anh xuống lầu, rót nửa ly vang đỏ.

Anh không đoán được Chung Ức đã xóa anh từ khi nào.

Chuyện ảnh hưởng đến tình cảm, anh không thể mở miệng hỏi.

“Còn chưa ngủ sao?”

Phía sau vang lên giọng của quản gia.

Chu Thời Diệc uống cạn ly rượu: “Sắp rồi. Còn bác sao chưa ngủ?”

“Bác ngủ được một giấc rồi.”

Quản gia tỉnh giấc, thấy đèn tủ rượu còn sáng, tưởng công nhân quên tắt, bước đến mới thấy có người đang ngồi trước bàn đảo.

“À đúng rồi, bác Giang, bố trí phòng làm việc của cháu cần được điều chỉnh lại. Bác bảo bên thiết kế sửa thành khu làm việc đôi, nhớ để lại chỗ treo tranh.”

“Tranh có kích thước thế nào?”

“Chưa có.”

Quản gia: “Cháu cứ nói với bác bức nào là được.”

Chu Thời Diệc đáp: “Tạm thời chưa quyết định.”

Muốn tặng cô một bức, nhưng chưa nghĩ xong là tặng bức nào.

Vào ngày thứ bảy, Chung Ức ở nhà nghỉ ngơi không đến công ty.

Muốn tặng cô ấy một bức tranh, mà vẫn chưa nghĩ ra sẽ tặng gì.

Cô ngủ đến tám giờ mới dậy xuống lầu, bố mẹ đã ngồi sẵn trong phòng ăn chờ cô, một người đang xử lý công việc trước laptop, người kia đọc tạp chí thời trang.

Câu mẹ hay nói nhất là: “Mẹ và bố con vốn không thuộc cùng một thế giới, không hợp nhau cũng chẳng có gì lạ.”

Nghe tiếng bước chân, Chung Chước Hoa ngẩng đầu lên: “Sao không ngủ thêm chút nữa?”

“Bị điện thoại công ty làm tỉnh giấc, con không ngủ tiếp được.” Chung Ức kéo ghế ngồi xuống cạnh mẹ, đầu khẽ tựa lên vai bà, mắt nhắm lại.

Chung Chước Hoa đặt tạp chí xuống, thuận tay ôm lấy con gái vào lòng.

“Đã hẹn Quý Phồn Tinh chưa? Chiều đi dạo phố?”

Chung Ức lắc đầu: “Không đi đâu ạ.”

“Lại lười rồi! Không đi thì váy cưới phải làm sao? Để thương hiệu gửi về nhà thử à?”

“Không cần đâu ạ. Chu Thời Diệc từng mua cho con một bộ váy cưới, anh ấy vẫn luôn giữ.”

“Có phải bộ chụp trong ảnh cưới không?”

“Vâng.”

Chung Chước Hoa đã xem qua mười hai tấm ảnh cưới đã chỉnh sửa. Bà làm nghề bao nhiêu năm, từng mặc thử hàng trăm bộ đặt may riêng cao cấp, nhưng khi thấy con gái mặc chiếc váy cưới đó, vẫn bị vẻ đẹp ấy làm cho kinh ngạc.

Đương nhiên cũng có phần là ánh mắt của người mẹ, nhưng kiểu dáng thực sự rất đặc biệt.

Từ lúc định hôn đến tổ chức lễ cưới chỉ vỏn vẹn hai tháng, căn bản không kịp đặt may váy cưới cầu kỳ. Nếu có sẵn một bộ váy vừa ý lại hợp làm váy cưới chính thì còn gì bằng.

“Mẹ sẽ chọn thêm cho con vài bộ lễ phục đẹp nữa.”

“Vâng ạ.”

Giang Tĩnh Uyên ngồi ở bên cạnh từ đầu đến cuối không chen lời. Khi ấy chỉ nghĩ đến chuyện tổ chức hôn lễ sớm cho hai con, nhiều chi tiết chưa kịp để tâm. Tối qua Chung Chước Hoa còn trách ông vì chuyện này, bảo ông không đủ quan tâm, bắt ông phải tự kiểm điểm.

Chung Chước Hoa vỗ nhẹ đầu con: “Nào, dậy ăn sáng đi.”

Chung Ức ngồi thẳng dậy từ lòng mẹ, thấy bữa sáng dì giúp việc bưng lên phong phú như vậy, liền hỏi: “Mẹ, bố, hai người chưa ăn sao?”

“Dù sao cũng đói, đợi con cùng ăn.”

Giang Tĩnh Uyên gập máy tính lại, hỏi con gái buổi chiều có kế hoạch gì chưa, định dẫn hai mẹ con đi uống trà chiều.

Chung Ức cười nói: “Con không đi với hai người ra ngoài đâu, đáng sợ lắm.”

Đã quen giấu thân phận, chỉ nghĩ đến việc ra ngoài cùng bố mẹ thôi mà cô đã thấy hồi hộp bất an.

Giang Tĩnh Uyên nói: “Sợ gì chứ? Có bố mẹ đi cùng, chụp thì chụp, trời cũng không sập được.”

Từ sau khi trải qua vụ video với Chung Chước Hoa bị lộ, lại xuất hiện ở phim trường, suy nghĩ của ông cũng thay đổi dần. Không còn quá bận tâm đến việc giữ cho mọi mặt vẹn toàn nữa, chỉ muốn có thể đường đường chính chính dành nhiều thời gian hơn cho con gái.

Ông và vợ đã nợ con gái quá nhiều.

Chung Ức nghĩ một lúc lâu: “Để lần sau nghỉ ngơi thì mình đi. Hôm nay con giúp hai người phục hồi ảnh trước.”

“Chắc chắn lần sau nghỉ là phải đi đấy nhé?”

Chung Ức gật đầu: “Chắc chắn ạ.”

Đã nhận lời rồi, cô sẽ không nuốt lời.

Trong bữa ăn, cô hỏi chuyện bố mẹ của Chu Thời Diệc. Từ khi đăng ký kết hôn đến giờ cô vẫn chưa gặp bố mẹ chồng.

Khi còn chưa chia tay Chu Thời Diệc, cô từng nghe anh nhắc qua chuyện hôn nhân của bố mẹ anh vốn chỉ còn trên danh nghĩa, có lẽ sắp ly hôn. Đã ba năm trôi qua, không biết giờ thế nào.

“Họ… vẫn chưa ly hôn chứ?”

Chung Chước Hoa đáp: “Chưa.” Mấy hôm trước Thời Phạn Âm còn liên lạc với bà, hẹn khi nào rảnh đến nhà chơi. “Chắc là chưa ly hôn.” Đến độ tuổi này, chuyện tình cảm đã chẳng còn quan trọng nữa, nắm chặt được lợi ích trong tay là quan trọng nhất.

Một khi ly hôn, người chịu thiệt nhiều nhất chính là con cái.

Thời Phạn Âm rất tỉnh táo, nếu ly hôn rồi, với bản tính của Chu Vân Liêm, chẳng mấy chốc sẽ tái hôn, biết đâu còn sinh thêm vài đứa, ảnh hưởng trực tiếp đến tài nguyên và lợi ích của Chu Thời Diệc.

Ai lại dám từ chối khối tài sản khổng lồ cơ chứ.

Bà bất bình thay cho Thời Phạn Âm: “Họ thành ra như thế này, chín mươi chín phần trăm trách nhiệm là do Chu Vân Liêm, cưới xong còn nhớ mãi mối tình đầu!”

Giang Tĩnh Uyên sửa lại: “Người đó không phải mối tình đầu.”

Hình như là mối tình thứ hai.

Chung Chước Hoa lườm ông một cái: “Không phải thì thôi, tranh cãi làm gì! Có nói anh đâu, chột dạ cái gì chứ?”

Giang Tĩnh Uyên: “…”

Ông nào có chột dạ.

Chỉ là muốn kịp thời đính chính, tránh để hiểu lầm lan rộng.

Chung Chước Hoa nói tiếp: “Nếu không phải Tiểu Ức thích Chu Thời Diệc, thì tôi chẳng đời nào đồng ý làm thông gia với Chu Vân Liêm!” 

Bà vừa rắc ít hạt và trái cây cắt nhỏ vào bát cháo yến mạch, khuấy đều rồi bưng cho con gái.

“Ăn xong rồi ngủ thêm một lát, mấy bức ảnh của bố mẹ không cần vội khôi phục đâu, dù sao xóa bao nhiêu năm rồi, bình thường cũng có mấy khi lôi ra xem đâu.”

Chung Ức vẫn muốn khôi phục sớm. Trên mạng có những bức ảnh chụp bố với mối tình đầu từ nhiều năm trước, chắc chắn mẹ đã từng xem qua.

Ăn sáng xong, Chung Chước Hoa nắm tay con gái lên lầu.

“Mẹ không cần phải ở cạnh con đâu.”

“Không ở cạnh con. Mẹ lên trang điểm một chút.”

“Có công việc ạ?”

“Dạo này nghỉ ngơi, không nhận việc gì cả, hẹn đi dạo phố uống cà phê với Thời Phạn Âm.”

Ngồi trong phòng khách, Giang Tĩnh Uyên không nghe rõ hai mẹ con nói gì, liền gọi với theo bóng lưng vợ: “Hôm nay anh đến công ty, thay đồ rồi đi cùng anh nhé?”

Chung Chước Hoa không ngoái đầu lại, chỉ phất tay: “Không có thời gian đâu! Tôi đã sớm qua cái tuổi thích khoe khoang tình cảm rồi!”

Nếu trẻ lại mười hay hai mươi tuổi, không những bà sẽ đi ngay, có khi còn nhờ quản lý chụp ảnh giúp, âm thầm đăng lên mạng khoe tình cảm.

Nhưng giờ tâm thế đã khác, không thể quay về như xưa nữa.

Chính vì vậy khi con gái đang ở tuổi xuân tươi đẹp, bất kể muốn làm gì, bà đều sẵn lòng ủng hộ. Giống như lần này con gái muốn bà giúp Lộ Trình, cho dù phải hạ phiên cũng không sao.

Giang Tĩnh Uyên nói: “Chung Ức muốn khôi phục ảnh, em ở nhà một mình không chán à?”

Chung Chước Hoa: “Ai nói tôi ở một mình? Đã hẹn Thời Phạn Âm rồi! Sau này anh cứ tìm Chu Vân Liêm đi, chúng ta người nào chơi phần người nấy!”

Chưa dứt lời, bà đã khuất sau cầu thang.

Chung Ức nằm bò lên lan can tầng hai nhìn xuống, hóng chuyện không sợ chuyện lớn thêm: “Bố ơi, chắc tại hôm nay màu áo sơ mi của bố không hợp, trông già lắm, mau thay cái khác đi!”

“…” Giang Tĩnh Uyên bật cười vì bị chọc giận.

Chỉ cần vợ về nhà, con gái lập tức xoay theo chiều gió.

“Bố này, bố có tiền nhàn rỗi không?”

Giang Tĩnh Uyên mỉm cười dịu dàng: “Tiền nuôi con gái thì bố lúc nào bố chẳng có.”

Chung Ức: “Thế cho con chút đi, con muốn đầu tư.”

Giang Tĩnh Uyên nhìn con gái trên lầu, chỉ tay xuống ghế sofa bên cạnh: “Xuống đây nói chuyện, đứng xa thế không mệt à?” Rồi ông hỏi tiếp: “Muốn đầu tư cái gì? Đã nhắm được dự án nào chưa?”

Chung Ức gật đầu: “Con muốn đầu tư vào chip.”

Giang Tĩnh Uyên: “…”

Chẳng trách lại phải trèo lên tầng hai để xin ông tiền.

Đầu tư chip thì tám trăm triệu, một tỷ cũng không đủ.

“Tập đoàn Kinh Hoà nghiên cứu chip bao nhiêu năm như vậy, năm nào chẳng đổ vào đó hàng chục tỷ, sao giờ con lại muốn đầu tư riêng vào chip?”

Ông là cổ đông lớn thứ hai của Tập đoàn Kinh Hoà, công ty đã có dự án tự nghiên cứu chip nên từ lâu ông không còn đầu tư chip ở bên ngoài nữa mà chuyển hướng sang các mảng trong chuỗi cung ứng.

Chung Ức nói: “Con định đầu tư chip dành riêng cho xe lái tự động.”

Giang Tĩnh Uyên khẽ gật đầu, lập tức hiểu ý đồ của con gái: “Muốn giúp Chu Thời Diệc à?”

“Vâng.”

Trước đây ông từng nghĩ con gái không để tâm đến nửa kia, nhưng thật ra không phải. 

Có lẽ mỗi người đều có cách thể hiện tình cảm khác nhau.

Giờ thì con bé đã nói thẳng ra rồi.

Giang Tĩnh Uyên: “Ô tô Khôn Thần có ý định hợp tác với Kinh Hoà để phát triển chip chuyên dụng à?”

“Vẫn chưa định, mới là đề xuất của con thôi. Chip hiện tại vẫn chưa đáp ứng được về độ an toàn và khả năng tính toán, rất khó để đạt được bước đột phá với mô hình lớn.”

Hiện nay, rất nhiều mô hình trí tuệ nhân tạo của các công ty vẫn chưa thể thương mại hóa thành công, trong khi mô hình trí tuệ lái xe thông minh lại có một thị trường đủ lớn để khai thác, nếu làm được sẽ giúp ô tô Khôn Thần giữ vị thế dẫn đầu tuyệt đối trong ngành.

Giang Tĩnh Uyên nhắc nhở con gái: “Con có biết trước đây ô tô Khôn Thần từng tự nghiên cứu chip không?”

Chung Ức gật đầu: “Biết ạ.”

Cô đã tìm hiểu rất kỹ, dự án khi đó do gặp khó khăn về kỹ thuật nên buộc phải dừng lại. Vì liên quan đến bí mật thương mại nên cô không tra được con số đầu tư cụ thể.

Nhưng theo các số liệu tổng hợp, ước tính ít nhất vài chục tỷ đã đổ xuống sông xuống biển.

Đỗ tổng là một trong những người đứng đầu dự án phát triển chip khi ấy, từng đầy nhiệt huyết, kết quả lại gặp thất bại nặng nề, để lại bóng đen tâm lý là điều khó tránh.

Vì vậy, nếu muốn Khôn Thần tái khởi động dự án nghiên cứu phát triển chip, sẽ gặp muôn vàn khó khăn. Ngay cả Chu Thời Diệc khi đưa ra trước hội đồng quản trị cũng sẽ phải chịu áp lực rất lớn.

Chung Ức nói với bố về dự định của mình: “Nếu quỹ Đồng Tâm của bố chịu đầu tư, con sẽ liên hệ thêm với Chu Túc Tấn. Có bốn bên cùng nghiên cứu phát triển, chuỗi vốn sẽ không chịu bất kỳ áp lực nào, như vậy phía Khôn Thần mới có khả năng thông qua phương án.”

Giang Tĩnh Uyên bật cười: “Con nhắm cả vào Chu Túc Tấn rồi à?”

Chung Ức đáp: “Ai bảo Bán Dẫn Khôn Thần có tiền chứ.” 

Chu Túc Tấn lại là ông chủ, không tìm anh ấy thì biết tìm ai.

Giang Tĩnh Uyên nói: “Đúng là có tiền thật.”

Sau khi tiếp quản công ty bán dẫn, Chu Túc Tấn đã tập trung phát triển mạnh mảng kỹ thuật gia công. Giờ đây, Bán Dẫn Khôn Thần đã nắm giữ vị thế thống trị tuyệt đối trong lĩnh vực sản xuất.

Trước đây khi Chu Túc Tấn quyết định đầu tư xây dựng cơ sở tại Giang Thành, ai nấy đều không đề cao, nhưng anh ấy đã kiên quyết làm theo ý mình.

Thực tế chứng minh, đầu tư vào Giang Thành là một quyết định rất sáng suốt.

Thật ra ngoài việc tìm Chu Túc Tấn để gọi vốn, còn có thể cân nhắc liên hệ với Chu Gia Diệp.

Chu Gia Diệp là anh trai của Chu Túc Tấn, phụ trách mảng tài chính và bảo hiểm của Tập đoàn Khôn Thần. Hiện tại, Chủ tịch Chu cũng đang bồi dưỡng người cháu trai lớn nhất này để kế nghiệp.

Tập đoàn Khôn Thần là một doanh nghiệp siêu lớn, mỗi mảng kinh doanh cốt lõi đều có thể xem là “đầu tàu bay” trong ngành, nên các thành viên thế hệ trẻ buộc phải chia nhau tiếp quản. Ngay cả Chủ tịch Chu là nhà sáng lập, giờ cũng không còn đủ sức để tự mình quản lý toàn bộ đế chế đồ sộ này.

Trước đây, ông từng khuyên Chủ tịch Chu sớm giao quyền cho lớp trẻ, nếu không sẽ kiệt sức mà chết mất. Đừng để cuối cùng con cháu tiêu tiền, mà bản thân lại chưa kịp hưởng.

Chủ tịch Chu chỉ biết thở dài, nói đứa nào cũng chỉ muốn làm việc mình thích, chẳng đứa nào chịu về tiếp quản gia tộc.

Ông khuyên Chủ tịch Chu cứ ném trách nhiệm cho bọn trẻ, không nhận cũng phải nhận.

Nếu không tranh thủ lúc này đào tạo chúng, sau này mình già yếu, bọn trẻ cũng không gánh nổi, khi đó tập đoàn chắc chắn sẽ xuống dốc.

Ông còn lấy trường hợp của Mẫn Đình ra làm ví dụ. Trước đây, Mẫn Đình cũng không muốn tiếp quản Tập đoàn Kinh Hoà, nhưng vì trách nhiệm gia đình đè nặng nên cuối cùng phải nhận.

Một khi đã tiếp quản, dần dần sẽ hình thành tinh thần trách nhiệm.

Chỉ trong bảy tám năm, dưới sự dẫn dắt của Mẫn Đình, giá trị thị trường của Tập đoàn Kinh Hoà đã tăng gấp đôi.

Nhờ vậy, Chủ tịch Chu mới hạ quyết tâm, giao nhiệm vụ cụ thể cho từng người.

Nhà họ Chu có tổng cộng bảy người trẻ, bốn nam ba nữ. Ban đầu dự tính mỗi người sẽ phụ trách một mảng kinh doanh cốt lõi, nhưng con trai Chủ tịch lại không muốn tiếp quản, thà dùng hôn nhân thương mại để đổi lấy tự do, không phải gia nhập tập đoàn.

Ý của anh ta là, con đã hy sinh hạnh phúc hôn nhân để cống hiến cho gia tộc rồi, đừng đòi hỏi gì thêm ở con nữa!”

Con trai Chủ tịch là con cả trong số bảy người trẻ, đã mở màn như vậy rồi.

Không còn cách nào khác, Chủ tịch đành phải tìm đến người cháu trai lớn nhất, đứng thứ hai trong nhóm – Chu Gia Diệp, ông dùng đủ mọi cách để thuyết phục: Chu Gia Diệp à, chỉ cần con tiếp quản tập đoàn, bác đảm bảo để con được tự do trong chuyện hôn nhân, muốn yêu ai thì yêu, không muốn kết hôn cũng được, ở phía bố mẹ con, bác sẽ đứng ra lo liệu.

Cuối cùng, cũng phải rất vất vả mới dàn xếp được với người cháu lớn này.

Giang Tĩnh Uyên khuyên con gái: “Con cũng có thể tìm Chu Gia Diệp, cậu ấy cũng có tiền.”

Chung Ức: “Tạm thời chưa tìm, con không thân với anh ấy.”

Giang Tĩnh Uyên cười: “Nói như con thân với Chu Túc Tấn lắm ấy.”

Chung Ức đáp: “Con thân với con gái anh ấy.”

“…”

Chung Ức cười đùa với bố: “Con với Thần Thần từng ngồi thuyền cùng nhau, còn có giao tình cùng ăn bánh Định Thắng với nhau nữa.” 

Rồi cô nghiêm túc trở lại chủ đề chính: “Bố, chuyện đầu tư vào chip chuyên dụng, bố cứ cân nhắc thêm.”

Thực ra ô tô Khôn Thần không thiếu tiền để nghiên cứu chip, vì từ trước đến nay họ luôn theo quan niệm “tiền mặt là vua”. Nhưng do tồn đọng một số vấn đề lịch sử, cộng thêm những bất định trong tương lai, họ sẽ không dễ dàng mạo hiểm.

Chung Ức quay về phòng làm việc, vừa bật máy tính vừa nhắn cho Chu Thời Diệc: [Em sẽ mặc chiếc váy cưới anh mua cho em.]

Chu Thời Diệc: [Ở trong phòng thay đồ của anh, em có thể qua lấy bất cứ lúc nào.]

Ngay sau đó, anh lại nhắn thêm: [Anh sẽ bảo quản gia đem đến cho em.]

Chung Ức nghĩ, nếu hôm đó bước vào phòng ngủ của anh, có lẽ cô đã nhìn thấy chiếc váy cưới.

Nhưng mối quan hệ giữa hai người vẫn còn xa cách như vậy, cánh cửa phòng ngủ ấy, cô làm sao cũng không thể đưa tay mở ra được.

Mãi đến cuối tháng tư, đợt nghỉ “lần sau” của cô mới đến, khi đó còn mười chín ngày nữa là tới hôn lễ.

Ảnh của bố mẹ đã được khôi phục hoàn toàn, khi mẹ xoá ảnh cũng không mã hóa như cô nên mới khôi phục được. Khi còn nhỏ chắc cô cũng từng xem qua những bức ảnh ấy, nhưng giờ không còn chút ấn tượng nào, không ngờ mẹ lại có một mặt dịu dàng như vậy.

Sự dịu dàng ấy, sau khi cô lớn lên, chỉ từng thấy trên màn ảnh lớn.

Sau bữa trưa, bố mẹ rủ cô đi dạo phố, uống trà chiều.

Từ nhỏ đến giờ, đây là lần *****ên cô cùng họ đi chơi như vậy. 

Vừa mong chờ, lại không tránh khỏi có chút hồi hộp.

Vừa lên xe, Chung Ức nhắn cho Chu Thời Diệc: [Tuần sau em định đi Giang Thành một chuyến.]

Chu Thời Diệc: [Đi thăm thầy Ngu à?]

Chung Ức: [Tiện thể thăm thầy Ngu, chủ yếu là gặp Chu Túc Tấn.]

Trong công việc, Chu Thời Diệc chưa bao giờ can thiệp vào quyết định của cô. Hai người cùng phối hợp để thúc đẩy dự án chip chuyên dụng đi vào thực tế.

Anh nhắn lại: [Mấy ngày tới anh không có trong nước.]

Hiện tại anh đang trên đường ra sân bay, chuyến bay vào buổi chiều tối.

Chung Ức: [Anh đi công tác à?]

Chu Thời Diệc: [Ừ.] 

Thực ra không phải đi công tác.

Bố cục phòng làm việc đã được sắp xếp xong, vì chưa chốt được kích thước bức tranh sơn dầu, nên nhà thiết kế đã chừa ra một khoảng không hợp lý.

Mấy ngày nay anh đã xem rất nhiều bức tranh, nhưng vẫn chưa chọn được bức nào thực sự vừa ý.

Nếu trong phòng làm việc không treo tranh sơn dầu, cô sẽ lại thấy có cảm giác xa lạ.

Anh quyết định quay về nhà ở Boston một chuyến.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.