Ban đầu định dẫn anh về nhà, nhưng giữa chừng lại xảy ra chuyện kia.
Nếu vẫn không nói rõ sự thật, e là hiểu lầm sẽ càng thêm sâu sắc.
Chung Ức: [Lúc đó bố em không có ấn tượng tốt về anh. Theo như em hiểu về bố, ông sẽ không để em ở bên một người không đáng tin.”
Chu Thời Diệc: [Bố nói anh không đáng tin sao?]
Chung Ức nói khéo: [Gần như là thế.]
Cô giải thích tiếp: [Em không phải đang nói thay cho bố, anh sống ở nước ngoài nhiều năm, bố không hiểu rõ về anh nên khó tránh khỏi có thành kiến. Nhưng sau này tiếp xúc nhiều hơn, chẳng phải ông đã chủ động muốn anh làm con rể sao?]
Chung Ức lại nghĩ đến một khả năng khác: “Có khi bố em vô cớ có cái nhìn phiến diện với anh là vì bố anh. Có thể là do anh bị liên luỵ bởi tiếng tăm của ông ấy.”
Chu Thời Diệc: “…”
Dù bố vợ và bố anh có quan hệ không tồi đi nữa, nhưng điều đó không thể ảnh hưởng đến việc ông đặt hạnh phúc của con gái lên hàng đầu và loại gia đình anh ra khỏi sự cân nhắc ngay từ đầu.
Bố anh đúng là không đáng tin, điều này anh biết rất rõ.
Sau khi kết hôn nhiều năm, ông vẫn giúp đỡ người yêu cũ.
Tất nhiên, mẹ anh cũng chẳng chịu thua kém.
Rốt cuộc mỗi người đều có điều mình để ý trong lòng.
Chu Thời Diệc: [Muộn thế rồi, sao em còn chưa ngủ?]
Chung Ức vẫn đang nghĩ về chiếc váy cưới ấy, đó là lần *****ên cô mặc váy cưới, tất nhiên ý nghĩa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/coi-xay-gio-mau-xanh-mong-tieu-nhi/2787523/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.