🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tuần kế sau khi hoàn tất thử nghiệm xe thực tế, Chung Ức và Chu Thời Diệc dọn về lại căn nhà tân hôn.

Nửa năm không về, lúc đẩy cửa bước vào, cảm giác chẳng khác nào đang làm khách ở nhà người khác.

Giai đoạn căng thẳng nhất của dự án cuối cùng cũng qua, cô tự thưởng cho mình mấy ngày nghỉ ngắn, ở nhà ngủ liền hai ngày.

Ngủ say đến trời đất quay cuồng, tỉnh dậy thấy rèm chắn sáng trong phòng vẫn kéo kín mít, chẳng phân biệt nổi là ngày hay đêm.

Chung Ức với lấy điện thoại, liếc nhìn, đã 2 giờ 40 chiều.

Chu Thời Diệc không có trong phòng, không biết là ra ngoài hay đến công ty.

Tối hôm thử nghiệm, anh có đến gặp bố mẹ cô, nói gần đây chị Chung đang nghỉ ngơi ở nhà.

Cô mở bảng tìm kiếm hot search, bất ngờ thấy bộ phim mới của chị Chung hôm nay đã khai máy.

[Chúc mừng chị Chung, khai máy thuận lợi!]

[Sao không nói gì với con cả, để con chuẩn bị một bó hoa đẹp để tặng mẹ.]

Chẳng mấy chốc, Chung Chước Hoa nhắn lại: [Là mẹ dặn Thời Diệc đừng nói với con. Phim quay ở Thâm Thành, cũng không xa nhà, hôm nào con nhớ mẹ rồi, mẹ sẽ về thăm con.]

Bà lại nhắn thêm: [Thời Diệc đã thay con gửi hoa rồi, mẹ chồng con cũng gửi nữa.]

[Để mẹ gửi con xem này.]

Một lát sau, Chung Ức nhận được ảnh hoa tươi mẹ gửi, một bó hoa màu đỏ rực rỡ nổi bật.

Cô hỏi mẹ thời gian quay mất bao lâu? Đừng để ảnh hưởng đến hôn lễ.

Chung Chước Hoa: [Tháng sáu có thể đóng máy. Mẹ tự biết chừng mực.]

[Mẹ bận rồi, khi khác nói chuyện sau nhé.]

Cuối cùng Chung Chước Hoa cũng có thể thoải mái trò chuyện với con gái tại phim trường, có thể xưng là “mẹ” một cách tự nhiên, không còn sợ bị người khác liếc thấy nưuax.

Bộ phim lần này là lần thứ hai bà hợp tác với đạo diễn Úc.

Nếu không phải đạo diễn Úc hết lòng đề cử, nửa đầu năm bà đã không định nhận vai.

Trong phim, bà vào vai một người mẹ đã ly hôn, có con trai mười chín tuổi và con gái mười sáu, đang đúng ở độ tuổi thanh xuân phản nghịch.

Hai đứa trẻ và cả mẹ, cả ba đều đang giấu nhau hẹn hò bí mật

Đây là một bộ phim gia đình nhẹ nhàng hài hước, mang tính chữa lành.

Đạo diễn Úc từng nói, trước khi tiếp xúc luôn nghĩ bà lạnh lùng khó gần, sau khi thân quen mới biết hoá ra lại là người có khiếu hài hước và hoà đồng.

Nhân vật người mẹ trong phim này được thiết kế riêng cho bà, từ tính cách đến hình tượng đều vô cùng giống.

Giang Tĩnh Uyên đọc xong kịch bản thì nói: “Nhiều cảnh yêu đương thế này à?”

Đến khi biết bạn diễn của vợ là nam thần trẻ mãi không thấy già đến từ Hồng Kông, ông lại cầm phần kịch bản liên quan đến cảnh yêu đương ra xem đi xem lại mấy lượt.

Chung Chước Hoa vẫn chưa thoát khỏi khung chat với con gái, quản lý đã mang đến hai hộp kem.

“Chị ăn vị nào?”

“Tôi không ăn.”

“Là Chủ tịch Giang nhà chị mua đấy, không ăn thật à?”

“Sao ông ấy lại mua kem?”

“Trời nóng, chắc sợ chị đột nhiên thèm thôi.”

Ngày đầu khai máy, Chủ tịch Giang đã mời cả đoàn trà chiều, mỗi người còn được một hộp kem.

Quản lý ngồi xuống hỏi: “Váy cưới của Tiểu Ức đặt xong rồi?”

“Ừ, xong rồi, cho em xem ảnh thực tế nhé.”

Chung Chước Hoa mở video, đưa điện thoại cho quản lý.

Quản lý tưởng tượng cảnh Chung Ức mặc chiếc váy cưới ấy đứng trước cối xay gió, thướt tha mà thanh thoát, hình ảnh hạnh phúc như trở nên sống động trước mắt.

Trong lúc hai người đang trò chuyện về váy cưới, ở tận Bắc Thành, Chung Ức đang ngồi tựa đầu giường lướt bảng tìm kiếm hot search.

Từ khi mải mê với dự án, cô không còn thời gian để quan tâm đến những tin tức này nữa.

Trong số các từ khóa liên quan đến mẹ, ngoài tin phim khai máy còn có một từ khoá cũ rích, tin đồn năm xưa giữa bà và nam thần điện ảnh trẻ mãi không già Hồng Kông.

Đây là lần hợp tác thứ hai của mẹ cô và người ấy, khi còn trẻ từng đóng chung một bộ phim, từng bị đồn là phim giả tình thật.

Bộ phim năm đó từng càn quét nhiều giải thưởng danh giá, cũng chính nhờ vai diễn đó, mẹ cô đoạt được ngôi vị Ảnh hậu.

Chung Ức gửi cho Giang Tĩnh Uyên hai biểu cảm ôm ôm: [Bố, đang ghen à?]

Giang Tĩnh Uyên vừa buồn cười vừa bực: [Con muốn bố ghen hay không ghen đây?]

Chung Ức: [Đừng ghen nhiều quá, ghen nhiều hại sức khoẻ đấy.]

Chung Ức: [Chu Thời Diệc nói với con dạo này bố đang tập gym đấy à ]

Giang Tĩnh Uyên: [Bố dặn thằng bé đừng nói với con rồi mà!]

Chung Ức cười: [Sao anh ấy có thể giấu con được chứ.]

Chọc bố mấy câu xong, cô tiếp tục lướt bảng hotsearch.

Vừa nãy còn chưa thấy từ khoá nào liên quan đến Lộ Trình, bây giờ vừa trò chuyện với bố xong quay lại đã thấy cụm “Tranh vé concert Lộ Trình” leo lên cuối bảng.

Chung Ức không nhấn vào xem, nhưng đại khái cũng đoán được nội dung, vé bán sạch trong chớp mắt.

Vài ngày trước, Quý Phồn Tinh có đăng trong vòng bạn bè, nói rằng đầu tháng tư Lộ Trình sẽ tổ chức thêm hai buổi concert ở Giang Thành, tour diễn lần này kéo dài một năm, bắt đầu từ Giang Thành và cũng kết thúc tại đó.

Hợp đồng đại diện hình ảnh giữa Lộ Trình và hãng xe ô tô Khôn Thần sắp hết hạn, không rõ liệu có gia hạn hay không.

Chung Ức thoát khỏi bảng tìm kiếm, gửi tin nhắn: [Chồng ơi, anh đang ở đâu đấy?]

Chu Thời Diệc: [Đang họp trong thư phòng, em dậy rồi à?]

Chung Ức: [Vâng. Anh cứ làm việc tiếp đi.]

Đặt điện thoại xuống, cô rời giường đi rửa mặt.

Tuyết vừa tan, trời hửng nắng, nắng nhẹ rải khắp một ngày, mái nhà và cành cây đều đọng nước do tuyết tan, nước nhỏ tí tách từ mép mái và đầu cành xuống.

Chung Ức mở tủ quần áo, lấy đại chiếc áo khoác của Chu Thời Diệc khoác lên người, rồi bò ra ban công phơi nắng.

Mấy tháng gần đây ngày nào cũng thức khuya dậy sớm tăng ca, đã lâu lắm rồi cô không được tắm nắng như thế này.

Từ thư phòng bên cạnh vọng ra giọng nói của Chu Thời Diệc, cuộc họp video vẫn đang tiếp tục.

Xe cao cấp của Khôn Thần nửa cuối năm ngoái đạt doanh số rất khả quan, nhờ danh tiếng tốt, từng hai tháng liền giành ngôi vương doanh số ở phân khúc cao cấp, thị phần tăng rõ rệt.

Đỗ tổng: “Về người đại diện, tôi thấy không cần thay. Chu Tổng thấy sao?”

Chu Thời Diệc đáp ngắn gọn: “Tuần sau gia hạn.”

Đỗ tổng: “Vé xem hai buổi cuối concert của Lộ Trình hôm nay vừa mở bán đã hết sạch. Lần tới không biết đến bao giờ mới lại có concert, thậm chí có thể sẽ không còn tổ chức nữa. Đạo diễn Quý Phồn Tinh vừa liên hệ với tôi, nói rằng vé phòng VIP sẽ chia một nửa cho Khôn Thần.”

Ông quay sang các lãnh đạo khác trong cuộc họp: “Các bộ phận cần bao nhiêu vé thì thống kê lại gửi tôi, đến lúc đó sẽ phân chia hợp lý. Ưu tiên cho những ai là fan của Lộ Trình trước.”

Ông cười cười, tự trêu mình: “Kẻ góp vui như tôi thì xếp từ cuối hàng.”

“Chu tổng, cậu cần mấy vé?”

Chu Thời Diệc đáp: “Không cần.”

Đỗ tổng nói: “Suýt nữa thì quên, cậu là bạn nối khố với Quý Phồn Tinh, cứ dẫn thẳng vào là được rồi.”

Chu Thời Diệc vốn không định đến buổi diễn nữa, chuyện riêng giữa anh và Lộ Trình đã là quá khứ, giờ chỉ còn lại hợp tác thương mại đôi bên cùng có lợi.

Kết thúc cuộc họp, anh vào phòng ngủ tìm Chung Ức.

Cô vẫn đang phơi nắng, lười biếng tựa người lên lan can, ánh mắt dõi theo khu vườn bên dưới, thất thần.

“Đang nghĩ gì thế?”

Chung Ức quay đầu lại: “Đang nghĩ xem cải tạo vườn thế nào.”

Chu Thời Diệc dựa lưng vào lan can, để cô tựa vào lòng mình: “Em muốn trồng cẩm tú cầu?”

Chung Ức mỉm cười gật đầu.

Muốn trồng cả một dải hoa cẩm tú cầu, giống hệt khu vườn ở Boston.

“Đợi trời ấm, anh bảo quản gia sắp xếp.”

“Em tự trồng.”

“Được.”

Chu Thời Diệc cúi đầu nhìn bộ đồ cô đang mặc: “Sao lại mặc đồ của anh? Không lạnh à?”

Chung Ức lắc đầu, cười nói: “Không tính là mặc đồ của anh đâu, cả người anh đều là của em rồi, quần áo cũng là của em.”

Chu Thời Diệc bật cười, cúi đầu hôn lên môi cô.

“Muốn trồng giống cẩm tú nào thì liệt kê ra gửi anh.”

Chung Ức đáp lại nụ hôn: “Không cần đâu, em nói với bác Khương là được.”

Hôn xong, cô cũng đã phơi nắng đủ, bèn xuống lầu tìm quản gia.

Cô nói với bác Khương về các giống cẩm tú muốn trồng, lại dặn thêm: “Bác Khương, sau này ở nhà cứ làm loại bánh khoai môn vị mặn như bình thường, Chu Thời Diệc thích ăn.”

Bác Khương đáp lời: “Ôi, được.”

Từ đó, bánh khoai môn vị mặn đều đặn xuất hiện trên bàn ăn một đến hai lần mỗi tuần.

Đậu đỏ mật ong trong tủ lạnh cũng không còn ngọt như trước, lượng mật ong đã giảm một nửa.

Năm nay Bắc Thành ấm lên sớm, mới đầu tháng ba mà cỏ cây đã xanh mướt, chim chóc líu lo.

Quản gia đã đặt sẵn lô chậu giống cẩm tú, cố ý chọn đúng ngày Chung Ức được nghỉ mới cho chuyển đến.

Cô không nhờ ai giúp, gần trăm chậu hoa đều tự tay mình trồng hết.

Bận rộn suốt hai ngày cuối tuần, đây cũng là lần *****ên kể từ khi dự án khởi động, cô có được trọn vẹn hai ngày nghỉ.

Mô hình lớn vừa trải qua một lần tối ưu nữa, tỷ lệ phát hiện chướng ngại vật vào ban đêm trong điều kiện thời tiết khắc nghiệt đã đạt 99,2%.

Cuối tuần này, cả hai nhóm đều được nghỉ ngơi.

Tuy còn lâu mới đến khi dự án kết thúc, nhưng Diêm Đình Lâm đã hứa với cả nhóm rằng, tháng Bảy và Tám năm nay, sẽ cho mọi người luân phiên nghỉ một tháng có lương, chia làm hai đợt, tránh trùng lịch mà vẫn đảm bảo tiến độ công việc.

Tháng bảy Diêm Đình Lâm cũng phải đến làng Cối Xay Gió dự đám cưới, Chung Ức không ngờ anh thật sự đồng ý làm phù rể cho bố cô.

Trồng xong cẩm tú cầu, sáng nào trước khi đi làm, cô cũng ra vườn xem một vòng.

Không ngờ giữa tháng ba lại có đợt rét nàng Bân, thậm chí còn có tuyết rơi, cô lo mấy giống hoa không chịu được lạnh, nửa đêm liền bật dậy định ra xem, nhưng bị Chu Thời Diệc kéo lại: “Không sao đâu, bác Khương tối qua đã phủ thêm lớp giữ nhiệt rồi, không lạnh chết được đâu.”

Anh cười khẽ: “Em coi chuyện trồng hoa cũng giống làm dự án à?”

Chung Ức lại rúc vào lòng anh: “Hoa và dự án đều quan trọng như nhau.”

Dự án là sự nghiệp, còn hoa là mái ấm nhỏ cô đang vun vén cùng anh.

May mắn thay, đợt rét chỉ kéo dài hai ngày, nhiệt độ nhanh chóng tăng lại.

Không một nụ hoa nào bị lạnh hỏng.

Thời tiết ấm dần, mỗi trưa và chiều, đại lộ hoa anh đào trong khuôn viên Kinh Hoà đều chật kín người đến chụp ảnh.

Mùa ngắm hoa anh đào lại đến.

Buổi trưa hôm ấy, cô cũng tranh thủ hòa vào dòng người, tự chụp vài tấm rồi gửi vào nhóm gia đình.

Giang Tĩnh Uyên nhắn: [Dì con làm bánh crepe hoa anh đào và bánh mì rồi, tối mang qua cho con nhé.]

Nhìn thấy ảnh bánh mì hoa anh đào, Chung Ức chợt nhớ đến Thần Thần.

Thần Thần thích nhất là bánh hoa anh đào, cũng thích ăn anh đào, thích cả kẹp tóc hình quả anh đào.

Đã lâu rồi cô chưa gặp con bé.

[Khi nào mình đi thăm Thần Thần nhé? Tiện thể em đưa anh về thăm ngôi nhà cũ hồi nhỏ em ở.]

Cô nhắn cho Chu Thời Diệc.

Rất nhanh, anh trả lời: [Nhà cũ vẫn còn à?]

Chung Ức: [Vẫn còn. Nhưng cách nhà thầy Ngu hơi xa, ở phía đông thị trấn.]

Chu Thời Diệc cũng nắm được đại khái hướng đi trong thị trấn, nhà thầy Ngu ở phía nam, quán bánh Định Thắng mà cô thích nằm trên cùng phía bắc.

Anh nhắn lại: [Được. Chọn một cuối tuần đi.]

Tự nhiên phải chọn tháng tư rồi, khoảng thời gian đẹp nhất của trấn nhỏ vùng Giang Nam.

Hôm ấy, trước khi về Giang Thành, Chung Ức đặc biệt nhờ dì làm bánh mì hoa anh đào, cô còn tự mình đi dạo phố, mua một đôi kẹp tóc đính đá hình quả anh đào.

Năm ngoái về Giang Thành vào thời điểm này, cảm xúc rất khó diễn tả. Khi ấy, Chu Thời Diệc còn không muốn về trấn, chỉ đồng ý tiễn cô tới nội thành. 

Đoạn đường từ Giang Thành về trấn nhỏ, cô đi một mình.

Hôm nay, Chu Túc Tấn đưa Thần Thần ra sân bay đón cô, vừa nhìn thấy cô từ xa, Thần Thần lập tức nhào tới.

“Cô ơi! Chú ơi!”

Thần Thần đã gần hai tuổi rưỡi, nói năng đã rõ ràng, nhưng đã quen gọi là “cô”, nhất định không chịu đổi sang “thím”.

Trên đường đến sân bay, Chu Túc Tấn đã nói chuyện với cô bé rất lâu, cô bé chỉ khẽ lắc đầu: “Con không muốn.”

Chu Túc Tấn đành bất lực, bỏ cuộc.

Chung Ức cúi người bế lấy bé con: “Thần Thần của chúng ta lớn thật rồi.”

Thần Thần vòng tay ôm lấy cổ cô: “Cô ơi, cô có nhớ con không?”

“Dĩ nhiên là có rồi.”

“Con cũng nhớ cô.”

Chu Thời Diệc trêu: “Bây giờ ngủ vẫn phải để bố dỗ à?”

Thần Thần khúc khích cười, chẳng buồn để ý đến anh.

Chu Túc Tấn liếc nhìn em họ: “Nếu không biết ăn nói thì đừng mở miệng nữa.”

Chu Thời Diệc: “…”

Anh nói gì cơ?

Lên trấn tất nhiên phải dẫn theo Thần Thần, bạn nhỏ thích đi thuyền.

Lần trước đến đây, Thần Thần còn bé xíu, trên đường lên trấn chỉ khe khẽ ngân nga những giai điệu mà chỉ một mình cô bé hiểu.

Năm nay, Thần Thần hát suốt dọc đường, vừa ngồi trong ghế trẻ em vừa vui vẻ ngân nga.

Muốn về nhà cũ của Chung Ức, họ phải đi ngang qua trung tâm buôn bán của trấn, trên màn hình lớn treo phía trên cổng vẫn đang chiếu quảng cáo ủng hộ tour diễn của Lộ Trình, hai buổi diễn cuối cùng sẽ diễn ra vào tuần sau.

Chu Thời Diệc nhìn người trong đoạn quảng cáo, ánh mắt không còn cảm xúc gì đặc biệt.

Không giống năm ngoái, khi cơn ghen dâng trào khiến cả trấn dường như ngập trong mùi dấm chua.

Đợi sau khi hôn lễ tháng bảy của họ kết thúc, phim mới của Quý Phồn Tinh sẽ khai máy, nam chính là Lộ Trình.

Từng có một thời, được hợp tác với Lộ Trình là điều mà Quý Phồn Tinh không dám hy vọng, một năm sau, ước mơ của cô thành hiện thực.

Chiếc xe thương mại lướt qua trung tâm thương mại rồi rẽ về hướng đông.

“Cô ơi, mình đi đâu thế?”

“Cô đưa con đến chỗ cô lớn lên, được không?”

“Được ạ!”

Vào mùa du lịch cao điểm, đường trong trấn kẹt cứng, quãng đường bình thường chỉ mất bốn, năm phút, hôm nay phải đi mất mười lăm phút mới tới nơi.

Chung Ức dẫn đường, chiếc xe dừng lại ở bãi đỗ cạnh bờ sông.

Ngôi nhà cũ vẫn có người ở, ngày thường có người chuyên trách dọn dẹp, chăm sóc.

Cánh cổng vừa mở ra, cả khu vườn tràn đầy sắc xuân hiện lên trước mắt.

Tường phủ đầy hoa nguyệt quý, từng chùm tú cầu nở rực rỡ.

Cây anh đào và mơ năm xưa bố cô trồng giờ đã cao vượt mái nhà, trên cành đầy hoa màu hồng phấn.

Chung Ức chỉ vào bãi cỏ dưới gốc cây: “Hồi bé em rất thích nằm ở đây ngắm sao.”

Cô vừa ngắm sao, vừa ăn dưa hấu, còn bố thì ngồi bên cạnh tăng ca, giúp cô vẽ xong bài tập mỹ thuật.

Chu Thời Diệc cuối cùng cũng tận mắt nhìn thấy khu vườn cùng cây ăn trái mà cô thường nhắc tới, bức tường hoa có những ô trống, ngay bên kia là con sông nhỏ bao quanh thị trấn.

Tường trắng ngói đen, nước chảy róc rách, chim hót hoa thơm, đẹp như chốn bồng lai.

Anh hỏi: “Trước khi chia tay, em nói muốn đưa anh về nhà, là chỉ nơi này sao?”

Chung Ức vừa bóc một quả nhót vừa đút cho Thần Thần, vừa gật đầu.

“Trong lòng em, chỉ có nơi này là nhà.”

Căn biệt thự của bố mẹ ở Bắc Thành, đối với cô chỉ là nơi để ở, không có tình cảm gì.

Không giống nơi này, là nơi cô đã có một tuổi thơ vô ưu vô lo.

Thần Thần nói: “Trong lòng con, cũng là nhà con.”

Câu nói nghiêm túc của bé khiến Chung Ức và Chu Thời Diệc bật cười.

Họ ở lại nhà cũ khoảng hai tiếng, gần đến giờ ăn tối, cả ba đưa Thần Thần về nhà thầy Ngu.

“Đây chẳng phải cô bé hoa đồng xinh đẹp nhất của chúng ta sao?” Sư mẫu đã chuẩn bị sẵn dưa hấu ruột giòn, trời không quá nóng nên không cần ngâm nước giếng, cắt ra ăn luôn.

Dưa được cắt thành từng miếng mỏng nhỏ, miếng *****ên dành cho Thần Thần.

Thần Thần hai tay đón lấy: “Con cảm ơn dì ạ.”

Sư mẫu bật cười: “Phải gọi là bà mới đúng, không được nhầm vai vế.”

Thầy Ngu nhớ lại, lúc mới bước vào cửa, Thần Thần gọi ông là “ông”.

Không sai, là ông.

Vài người ngồi quây quần bên bàn đá trong đình nghỉ mát, năm ngoái Chu Thời Diệc chẳng có tâm trạng ăn dưa, năm nay ăn bù.

Chung Ức cắn một miếng, thấy còn ngọt và giòn hơn năm ngoái.

Lúc ấy Thần Thần không được ăn, cô còn tiếc vì không đưa bé đến nhà thầy Ngu.

Sư mẫu nói: “Tiểu Ức, lát nữa vào nhà thử giúp cô mấy bộ sườn xám nhé. Cô đặt vài bộ định mặc trong lễ cưới tháng bảy, con giúp cô chọn xem bộ nào hợp nhất.”

“Dạ được ạ.”

Chung Ức lúc này mới nhớ ra mình cũng chưa chuẩn bị quần áo phù hợp.

Cô chỉ ở thị trấn một đêm, chiều hôm sau họ đưa Thần Thần về nhà rồi quay lại Bắc Thành.

Về đến nhà, Chung Ức lục tung cả tủ đồ cũng không tìm được chiếc váy nào vừa ý.

“Đám cưới chị Chung mà em chẳng có bộ váy nào để mặc cả.”

Chu Thời Diệc điềm tĩnh nói: “Anh đặt cho em.”

Chung Ức: “Không cần cầu kỳ quá đâu, đơn giản, cắt may gọn gàng là được.”

Chu Thời Diệc gật đầu.

Cô đóng cửa tủ, đi vào thư phòng.

Chỉ còn ba tháng nữa là đến hôn lễ, cô bắt đầu suy nghĩ về cách trang trí lễ đường.

Địa điểm cô ưng ý, Chu Thời Diệc hoàn toàn không can thiệp, để cô toàn quyền sắp xếp theo sở thích.

Còn địa điểm thực sự nơi diễn ra hôn lễ của họ, lại do một tay anh lên ý tưởng thiết kế.

Trong lúc bận rộn như thế, họ đón lấy cái nắng gắt tháng bảy.

Hai tuần gần đây, Chu Thời Diệc liên tục đi công tác nước ngoài, Ô tô Khôn Thần đang đẩy mạnh xây dựng mạng lưới sạc siêu nhanh ở thị trường quốc tế, mỗi lần đi đều lấy cớ công việc, Chung Ức chưa từng nghi ngờ.

Từ đầu tháng bảy, Diêm Đình Lâm bắt đầu kỳ nghỉ kéo dài ba tuần.

Đội thuật toán không được nghỉ dài như vậy, Ninh Khuyết tranh thủ nghỉ phép năm.

Chỉ còn lại Chung Ức đi đi về về giữa văn phòng và tòa nhà thí nghiệm, nếu gặp vấn đề cấp bách, cô chỉ có thể họp video với họ vào buổi tối.

Thế nên Diêm Đình Lâm buổi tối họp video xử lý vấn đề mô hình, ban ngày lại đi sắp xếp lễ cưới thay Chu Thời Diệc.

Anh vừa ngáp vừa hỏi Ninh Khuyết: “Còn ai thảm hơn tôi không? Đi trang trí hôn lễ cho người đã từ chối mình.”

Ninh Khuyết cười phá lên.

Ở đầu bên kia, Chu Thời Diệc cũng đang sắp xếp lễ đường, nghe thấy tiếng cười liền hỏi cười gì đấy?

Nơi tổ chức tiệc cưới vẫn luôn rộn ràng cho đến tối ngày 18, mọi chi tiết mới chính thức hoàn thiện.

Lúc này, Chung Ức đang ở một “địa điểm tổ chức tiệc cưới” khác, chuẩn bị bữa tiệc độc thân cho Chung Chước Hoa, từ đồ ăn đến rượu đều do cô đích thân sắp xếp.

Trời dần về đêm, khách du lịch đã rời khỏi, quanh đây yên tĩnh hẳn.

Tám rưỡi tối, khách khứa dần có mặt, bữa tiệc bắt đầu náo nhiệt.

Chỉ Chung Ức là không hay biết cô dâu của ngày mai chính là cô.

“Chị Chung, tân hôn vui vẻ!”

Chung Ức gọi một ly rượu trái cây, cụng ly với mẹ.

Chung Chước Hoa mỉm cười: “Cảm ơn con yêu, cùng vui nào.”

“Mẹ say rồi đúng không ạ? Kết hôn sao cùng vui được?”

“Con cũng tròn một năm hai tháng kết hôn rồi, cũng tính là chung vui đấy chứ.”

Thời Phạn Âm chen vào: “Cho mẹ chung vui với.” Rồi cụng ly với hai mẹ con họ.

Quý Phồn Tinh cũng đứng dậy lại gần: “Tính cả con nữa.”

Dương Hi cũng hào hứng: “Có cả cháu nữa, có cháu nữa!”

Chung Ức uống liền nửa ly, hai ngày nay, bạn bè trong giới của mẹ cô cũng lần lượt đến làng Cối Xay Gió, đạo diễn Úc cũng tới.

Chính vì thế, cô chưa từng nghi ngờ rằng buổi lễ ngày mai không phải dành cho Chung Chước Hoa.

Dương Hi cảm thán: “Không ngờ tớ lại có dịp được gặp nhiều ngôi sao thế này.” Cô còn tranh thủ chụp ảnh chung.

Cô nâng ly thêm lần nữa với Chung Ức: “Cảm ơn chị.”

Chung Ức hạ nhẹ miệng ly xuống: “Phải là chị cảm ơn em mới đúng, xin nghỉ phép lâu như thế để dự lễ cưới của chị Chung.”

Hình ảnh triển lãm tranh của thầy Ngu cứ như mới hôm qua vậy.

Thế mà cũng đã một năm rưỡi trôi qua.

Đang trò chuyện rôm rả thì bên kia đột nhiên xôn xao, tiếng cười vang lên không dứt.

Chung Ức ngoảnh đầu nhìn, thì ra là mấy người chị họ và anh rể của Chu Thời Diệc, cùng bảy tám đứa trẻ chạy nhốn nháo theo sau.

Ngay cả lúc này, cô vẫn chưa mảy may nghi ngờ gì.

Hôm tổ chức hôn lễ cho mình, khi đoàn nhà trai đến rước dâu, mấy anh rể mải mê trò chuyện với chị Chung, quên béng mất nhiệm vụ chính, cứ thế bỏ quên cả việc đón dâu.

Sau đó, chị Chung và Thời Phạn Âm cũng được mời sang HongKong uống trà chiều.

Chị Chung kết hôn, họ tới dự tiệc cưới là chuyện rất hợp lý.

Trong bữa tiệc tối nay, bố cô và Chu Thời Diệc đều không có mặt.

Bố không tới là bình thường, vợ chồng trước ngày cưới không gặp nhau, nhưng cô lại không biết Chu Thời Diệc đang bận việc gì.

Chung Ức nhắn cho anh: [Vẫn chưa xong việc à?]

Chu Thời Diệc là chú rể, tối nay không có ý định gặp cô.

[Chưa. Em cứ chơi đi. Anh đang tổ chức tiệc độc thân cho bố.]

Chung Ức: [Mọi người hầu hết đều ở bên này, bên anh không buồn à?]

Chu Thời Diệc: [Không đâu. Có bác Quý, thầy Ngu, cả bố anh nữa, sao mà buồn được.]

Chu Thời Diệc: [Bố anh còn đang buồn bực vì sao bố vợ giấu chuyện có con gái, chỉ nói với thầy Ngu chứ không nói với ông ấy. Còn chất vấn bố vợ là vì sao lại chê bai ông ấy, không muốn làm thông gia với ông ấy nữa.]

“…”

Chung Ức bật cười.

Chu Thời Diệc: [Bên này có hơn chục người, vui lắm, em cứ yên tâm chơi đi.]

Anh lại tiếp: [Tối nay tâm trạng bố anh tốt lắm. Em xem xem chiếc khăn lụa trên túi mẹ anh có phải đổi cái khác không?]

Chung Ức đứng dậy, lấy cớ đi lấy bánh ngọt, vòng qua chỗ mẹ chồng nhìn một cái.

[Không phải là chiếc khăn cổ điển trước kia, cái mới sáng màu hơn, nhưng buộc còn vụng lắm, nút thắt không thuần thục lắm.]

Chu Thời Diệc: [Chắc là bố anh tự buộc đấy.]

Nửa năm nay, quan hệ giữa hai người họ đã dịu lại, mỗi lần anh về nhà đều cảm nhận rõ ràng.

Lần đó nói thẳng ra những điều không hài lòng xong, cả hai chiến tranh lạnh một thời gian, không ai nhường ai

Có lẽ sau cùng là bố anh chịu xuống nước trước, chắc do câu “lấy bài học từ người đi trước” kia của anh có tác dụng.

Chung Ức: [Anh uống rượu với mọi người đi, xong sớm thì về.]

Chu Thời Diệc: [Tối nay anh không về khách sạn bên em nữa, em ở lại trò chuyện với mẹ nhé.]

Chung Ức nghĩ, cũng thấy đúng.

[Vậy mai đến đón em đến hội trường hôn lễ sớm một chút nhé.]

Chu Thời Diệc cũng mong được gặp cô sớm, mấy ngày nay ai nấy đều bận bịu chuẩn bị lễ cưới, đi sớm về muộn, chẳng nói với nhau được mấy câu.

Anh đồng ý: [Trời vừa sáng anh sẽ đến đón em.]

Chung Ức: [Đợi xong lễ cưới của chị Chung, mình về Boston một chuyến nhé. Em nhớ nơi đó rồi.]

Chu Thời Diệc: [Được.]

Mùa này, là mùa cẩm tú cầu nở rộ.

Trước đó anh đã dặn bác Khương, bày biện lại nhà ở Boston giống như trước kia.

Cả hai buổi tiệc đều kết thúc vào rạng sáng, Chu Thời Diệc trở về khách sạn, chuẩn bị sẵn bộ vest cho lễ cưới ngày mai, bộ vest đặt riêng từ đợt lễ lần trước, lần này vẫn dùng được.

Trên tủ đầu giường là chiếc kẹp tóc, hai chiếc ấy chính là món quà năm đó Thần Thần tặng Chung Ức.

Anh cúi người nhặt lên, cẩn thận cất vào túi áo vest.

Chu Gia Diệp gọi điện tới: “Cậu chắc chắn không cần bọn anh đi cùng đón cô dâu à?”

Chu Thời Diệc: “Có gì mà không chắc chứ? Không ai đáng tin cả, em dẫn theo làm gì? Dẫn đi theo chỉ tổ lãng phí đồ ăn thức uống.”

Chu Gia Diệp bật cười bất lực, anh còn đỡ, chứ mấy ông anh rể kia mới đúng là không thể trông mong gì.

Ngày hôm sau

Trời chưa sáng hẳn, Chu Thời Diệc đã thức dậy.

Dù đây là lễ cưới lần thứ hai, theo lý thì không còn hồi hộp nữa, nhưng đêm qua anh vẫn không ngủ ngon.

“Chú ơi!” Ngoài cửa, giọng nói vui mừng của Thần Thần vang lên.

Chu Thời Diệc sải bước ra mở cửa, hôm nay đi đón dâu, anh chỉ đưa Thần Thần theo.

Nghe nói được đi đón cô, bé con đã dậy từ rất sớm.

Mẹ đã thay cho bé bộ váy công chúa xinh xắn, buộc tóc kiểu búi tròn, còn cài lên chiếc kẹp tóc mới cô tặng.

“Chú ơi, mình đi đón cô ngay đi!”

“Trời còn chưa sáng mà, đợi thêm chút nữa.”

“Lúc tới nhà cô, trời sẽ sáng thôi mà!”

Chu Thời Diệc bật cười, không biết phải phản bác thế nào.

Mà lúc này, bên cô dâu, người trong phòng vừa mới tỉnh dậy.

Chung Ức vẫn chưa hề hay biết hôm nay là lễ cưới của mình, tối qua cô ngủ rất ngon, sáng ra bị Chung Chước Hoa lôi khỏi chăn: “Dậy nhanh còn trang điểm.”

“Mẹ ơi, con chỉ trang điểm nhẹ thôi là được, hai mươi phút là xong, cho con ngủ thêm chút nữa!”

Chung Chước Hoa không đồng ý: “Ngủ thêm là không kịp đâu.”

Mẹ cô từ trước đến nay luôn coi trọng nghi lễ, Chung Ức đành phải ngoan ngoãn dậy.

Khi cô rửa mặt xong bước ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy căn phòng đầy người đang cầm váy cưới đợi mình, lúc ấy cô mới như bừng tỉnh khỏi cơn mơ.

Chung Chước Hoa ôm lấy cô con gái còn đang ngẩn người: “Đây là đám cưới Thời Diệc chuẩn bị cho con. Con rể nói con thích cối xay gió như vậy, sao có thể thiếu trong ngày cưới được.”

“Là con mải lo dự án đến ngốc rồi, lâu như vậy mà chẳng phát hiện ra chút manh mối nào.”

Đêm qua Thời Diệc không về ngủ cùng cô, lẽ ra cô nên nhận ra điều bất thường.

Nhưng lại không hề.

“Con lấy chồng mà mẹ gọi cả bạn mình đến, lịch trình của họ chắc bận lắm?”

Chung Chước Hoa lau nước mắt cho con: “Không sao. Tham dự đám cưới con gái của bạn thì có gì là không bình thường? Ai bảo con có dáng dấp cố nhân chứ.”

Mắt Chung Ức vẫn còn hoe đỏ, vậy mà lại bị lời này chọc cho bật cười.

Trang điểm xong, khoác lên mình chiếc váy cưới thủ công cầu kỳ, đeo bộ trang sức được thiết kế riêng.

Tất cả những gì Chu Thời Diệc từng tiếc nuối chưa thể dành cho cô, hôm nay đều được bù đắp.

Chung Ức nhắn cho anh một tin: [Nhớ anh rồi.]

Chu Thời Diệc: [Anh sắp đến rồi.]

Chưa đầy hai phút sau, bên ngoài đã vang lên tiếng thánh thót của Thần Thần: “Cô ơi, con với chú đến đón cô đây!”

Thần Thần chạy nhanh hơn, vào phòng trước Chu Thời Diệc.

“Cô ơi!”

Chung Ức cúi người, ôm lấy cô nhóc.

Đột nhiên không kìm được, nước mắt liền rơi xuống.

Từ khi còn chưa nói sõi, Thần Thần đã mang đến cho cô rất nhiều niềm vui, mọi khoảnh khắc hạnh phúc của cô đều có bóng dáng của cô bé.

Trong đám cưới trước, cảnh Thần Thần vừa tung hoa vừa chạy về nắm tay cô vẫn còn rõ mồn một như vừa mới hôm qua.

Chu Thời Diệc bước vào, dịu dàng lau nước mắt cho cô.

“Đừng khóc, lem mất lớp trang điểm rồi.”

Chung Ức buông cô bé ra, rồi lại qua ôm anh.

Trong vòng tay anh, cô nghẹn ngào nói: “Cảm ơn anh. Hôm nay là ngày em hạnh phúc nhất. Còn hơn cả ngày chúng ta bắt đầu bên nhau tám năm trước.”

Chu Thời Diệc hôn nhẹ lên giọt nước mắt ấy: “Ngày đó đã cảm thấy bên anh rất hạnh phúc rồi sao?”

Chung Ức khẽ gật đầu, lúc ấy cô yêu anh đến nhường nào, chẳng thể nói thành lời, chỉ biết rằng khi nắm tay anh, lòng thật an yên.

“Sau khi chúng ta ở bên nhau, không phải em đã hát cho anh nghe bản OST trong phim của chị Chung sao? Đó là bài hát vang lên lúc nữ chính tỏ tình nam chính, cũng là phân cảnh kinh điển nhất phim ấy.”

Chu Thời Diệc siết chặt cô vào lòng: “Là anh phản ứng chậm.”

Thần Thần sốt ruột, kéo kéo áo vest của anh: “Chú ơi, chú còn chưa ôm xong à? Chẳng phải đã nói để con ôm cô trước rồi sao?”

Chu Thời Diệc: “…”

Cả phòng bật cười.

Chu Thời Diệc đành buông cô dâu ra, để Thần Thần được ôm cô.

Hôm nay không có nghi lễ rước dâu nào, chỉ chụp vài bức ảnh rồi hai người cùng lên xe hoa mui trần.

Chung Ức không từ biệt bố mẹ một cách trang trọng, cô không muốn thấy họ rơi nước mắt thêm nữa.

Cô ngoái đầu vẫy tay: “Gặp lại ở lễ cưới nhé.”

Thần Thần cũng vẫy tay: “Gặp lại ở lễ cưới!”

Mọi người bật cười.

Chung Chước Hoa và Giang Tĩnh Uyên thu dọn qua loa, cũng lên xe đến nơi tổ chức lễ cưới.

Bọn họ từng ở đây hơn hai tháng, phong cảnh ven đường với bà vẫn thân quen như mới hôm qua.

Lần đó đến nghỉ dưỡng, họ không ở khách sạn, mà thuê nhà dân địa phương, để con gái trải nghiệm một cuộc sống khác biệt.

Bên cạnh ngôi nhà thuê là nông trại, đồng cỏ trải dài không thấy điểm cuối, con gái thích thú ngắm đàn bò con, đến mức quên cả ngoái đầu chụp ảnh, bà luôn phải nhắc đi nhắc lại: “Bảo bối, nhìn vào ống kính nào.”

Cô bé trong vòng tay bà, xoay qua xoay lại theo mấy chú bò con đang chạy nhảy, ảnh chụp cứ mờ nhòe cả, sau đó Giang Tĩnh Uyên cũng chẳng chụp nữa, cất máy ảnh rồi vào chơi cùng con.

Nhưng Chung Ức lại chẳng nhớ gì về chuyện ấy.

Chiếc xe hoa đã chạy xa khỏi khách sạn, nhưng vẫn chưa rẽ vào con đường dẫn đến nơi tổ chức lễ cưới mà cô chọn.

Cô quay sang hỏi người bên cạnh: “Mình đi đường khác à?”

Chu Thời Diệc: “Coi như vậy đi.”

Càng đi về phía trước, Chung Ức càng thấy có gì đó sai sai.

Cô chắc chắn mình không nhìn nhầm, nơi tổ chức lễ cưới nằm phía tây, trong khi họ đang đi về hướng mặt trời, tức là phía đông.

“Hình như đi sai hướng rồi thì phải.” Cô nhắc Chu Thời Diệc.

Chu Thời Diệc nắm chặt tay cô: “Không sai đâu.”

Chung Ức chợt hiểu ra: “Lễ cưới không tổ chức ở đó, đúng không?”

Chu Thời Diệc gật đầu: “Chỗ đó là nơi em tổ chức tiệc độc thân. Còn nơi tổ chức hôn lễ, anh đã chọn một chỗ khác, chắc em sẽ thích.”

Chung Ức siết tay anh thật chặt: “Cảm ơn anh.”

Không phải là “chắc sẽ thích”, mà là “nhất định sẽ thích”.

Có đôi khi, anh còn hiểu cô hơn chính bản thân cô.

Không biết vì sao, trái tim cô đập thình thịch không ngừng.

Hôn lễ kéo dài suốt cả ngày.

Lúc này, tại nơi tổ chức lễ cưới, tiệc sáng đã bắt đầu.

Diêm Đình Lâm vừa uống một ngụm hồng trà, Ninh Khuyết nói: “Đến rồi.”

Mọi người đều ngoảnh nhìn theo, chỉ thấy chiếc xe hoa mui trần chầm chậm tiến vào.

Xe dừng lại đúng chỗ đã định, Chu Thời Diệc dìu cô bước xuống, cả hai tay trong tay bước về phía bức tường hoa cẩm tú cầu rực rỡ giữa tràng pháo tay giòn giã.

Hôm nay có rất nhiều hoa đồng nhí, cả những đứa lớn lẫn bé đều tham gia.

Cánh hoa tung bay, rơi nhẹ trên khăn voan và váy cưới của Chung Ức.

Cô ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, bức tranh cối xay gió thuở nhỏ cô từng ao ước vẽ nên mà mãi chẳng thể vẽ nổi, hôm nay Chu Thời Diệc đã tái hiện lại hoàn hảo.

Hôm nay, trời xanh cao và trong vắt.

Ở phía không xa, mấy chú bò sữa nhỏ đang nô đùa.

Gần hơn một chút, một dòng sông uốn lượn quanh căn nhà gỗ.

Chiếc cối xay gió trên đồng cỏ xanh mướt đang in bóng xuống mặt sông, chính là chiếc cối xay gió màu xanh cô hằng yêu thích.

[HOÀN CHÍNH VĂN]

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.