Tránh đêm dài lắm mộng, hai vị Thiếu Thần Tử và ba gã trưởng lão của Xích Bích Giáo đã lên đường.
Nhân lúc chuyện tỷ thí liên tục thất bại còn chưa kịp truyền ra, quyết định giải quyết phu phụ “Văn Lang”, vừa phong toả được tin tức, vừa trả thù rửa hận, vừa thu được chiến lợi phẩm.
“Bọn hắn đã đến đâu rồi?” Thuỷ Hàn híp mắt hỏi.
“Vừa nhận được tin tức, Văn Lang và thê tử của y tìm đến trận pháp thiên nhiên giữa biển.” Cửu trưởng lão ngưng giọng hồi đáp.
“Đến đó làm gì?” Xích Lệ biến sắc mặt.
Trận pháp thiên nhiên đó là khu vực nguy hiểm, rất nhiều cường giả ở Đạo Hải từng muốn khám phá bí mật đều đã một đi không trở lại.
“Có gì khó hiểu, nhìn biểu hiện của tên Văn Lang đó rõ ràng là kẻ hiếu chiến, ỷ vào chút thực lực mà không xem ai ra gì, hẳn là nghe được tin tức về trận pháp thiên nhiên nên muốn đến thám hiểm.” Bát trưởng lão vuốt cằm nói.
Đám người nghe vậy tán thành gật đầu, Văn Lang dám đơn thân độc mã tiến vào Xích Bích Giáo khiêu chiến, vậy thì không có lý do gì không dám đến chỗ trận pháp thiên nhiên.
“Hừ, đúng là ngựa non háu đá, người như hắn sợ rằng chết thế nào cũng không biết đâu.” Thuỷ Hàn khinh thường cười nhạt.
“Như vậy tốt lắm.” Thất trưởng lão ánh mắt sáng lên:
“Chúng ta ở tại nơi đó làm thịt hắn, sau đó phi tang vào trận pháp thiên nhiên, làm như thế dù sau lưng Văn Lang có chỗ dựa cường đại cũng không biết ai gây ra mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-duong-ba-chu/2895563/chuong-2703.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.