Trên đường đi, Tần Ngộ nhận được thư của các huyện lệnh với nội dung đại khái là giá mật ong cao, phí tổn gia công hồ đào cũng sẽ cao. Ngay cả việc dùng muối cùng sẽ khiến chi phí tăng lên.
Hồ đào muối tiêu là cách nói hiện đại mà Tần Ngộ đã quen chứ thực ra nguyên liệu chỉ có muối và hồ đào, còn lại đều do công nhân thao tác. Nhưng nơi này không thể sản xuất muối nên đây quả thực là một vấn đề.
Hắn nghĩ nghĩ sau đó viết thư đáp lại để mọi người rang nguyên hạt không cho thêm gì, hoặc rang với một lớp muối mỏng.
Những thôn giàu có một chút có thể làm hồ đào mật ong. Bởi ai cũng biết mật ong là thứ tốt, số lượng lại không nhiều, hương vị cực kỳ ngon nên Tần Ngộ sẽ lợi dụng thân phận tri phủ để khiến đám nhà giàu địa phương phải mở ví tiền mua.
Buôn bán là như thế, cần nghĩ tới dân sinh nhưng cũng phải bình dân hóa và đồng thời tạo ra các sản phẩm cho các đối tượng khác nhau. Đám nhà giàu không ngốc, thứ không tinh xảo chắc chắn họ sẽ không bỏ tiền ra mua.
Mứt lê dại cũng có thể bán được.
Giao dịch giữa dân thường cần được duy trì để ổn định lòng người nhưng muốn kiếm khoản lớn thì cần nhắm vào đám có tiền.
Với địa vị của hắn hiện tại cũng không khó giải quyết vấn đề về muối. Muối mà bọn họ đang dùng được vận chuyển từ nơi khác tới nên tuy giá cả hơi cao nhưng người dân thường vẫn mua được. Chẳng qua thương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-duong-thi-cu-thoi-co-dai/1862785/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.