Tần Ngộ hỏi: “Mấy đứa phát hiện ra hồ đào ở đâu?”
Đứa nhỏ dại ra và sợ hãi nhìn thôn trưởng còn ông ấy thì xấu hổ cười nói: “Tần đại nhân……”
Tần Ngộ biết ông ấy hiểu lầm nên vội giải thích: “Bản quan biết xử lý hồ đào thế nào cho ngon nên muốn nhìn xem chỗ này có bao nhiêu hồ đào.”
Thôn trưởng cũng không phải ngốc, suy nghĩ trong lòng xoay chuyển sau đó ông ấy không cần hỏi đám nhỏ mà lập tức dẫn đường: “Đại nhân, thảo dân biết, để thảo dân tự dẫn ngài tới đó.”
Cả đám cầm sọt và vội vã lên núi. Hàn Ngũ không hiểu: “Đại nhân, ngài đâu cần tự mình đi.”
Sai người mang hồ đào về là được.
Tần Ngộ lại đáp: “Bản quan nghĩ sai rồi, người xưa nói rất đúng, dựa núi ăn núi.”
Hàn Ngũ mờ mịt và nhìn quanh: Là hắn mù rồi à? Mấy ngọn núi rách này thì có cái gì tốt?
Bọn nha dịch cầm gậy gộc ra sức gõ bụi cỏ để đuổi rắn và côn trùng.
Đột nhiên Hàn Ngũ thấy hoa mắt còn những người khác thì hoảng hốt hét lên cẩn thận.
Hàn Ngũ vung tay túm lấy và quăng vài vòng sau đó ném cái thứ trong tay vào thân cây.
Thôn trưởng hít một hơi: “Hóa ra là rắn độc.” Con rắn có đầu hình tam giác cực kỳ bắt mắt.
Thôn trưởng nghĩ đến việc bọn nhỏ thường xuyên lên núi thì nghĩ mà sợ sau đó vái Tần Ngộ một cái.
Tần Ngộ xua xua tay và hỏi Hàn Ngũ: “Không sao chứ?”
Hàn Ngũ duỗi tay cho hắn xem, “Không có miệng vết thương.”
Tần Ngộ thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-duong-thi-cu-thoi-co-dai/1862787/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.