Mặt đối phương tái đi, giọng cũng đầy thâm ý: “Tần đại nhân đúng là thâm tàng bất lộ.”
“Quá khen, chẳng qua mọi người đều sẽ có chút tài lẻ.”
“Hừ.” Đối phương giương cung cài tên và cũng bắn trúng hồng tâm. Như thế hai người hòa nhau.
“Thánh Thượng, ngài xem phân cao thấp thế nào?”
Không đợi Thiên Tử nói chuyện đã có quan viên lên tiếng, “Mới có một ván thì đã nói được gì?”
Thiên Tử cũng nghĩ thế nên cuộc thi tiếp tục. Hoắc Anh ngồi bên cạnh hoàng trưởng tôn mà nhíu chặt mày dù cậu vẫn tràn đầy niềm tin với tiên sinh.
Đám Tần Ngộ lại đứng cách bia ngắm xa hơn một chút. Vẫn là Tần Ngộ bắn trước, và lại trúng hồng tâm.
Đối phương đuổi theo không bỏ thế là hai người lại kéo giãn khoảng cách xa hơn. Lúc này Tần Ngộ rơi vào bất lợi bởi khoảng cách xa cần có lực tay khỏe và ở phương diện này thì rõ ràng võ tướng có ưu thế hơn.
Hoắc đại tướng quân buông chén rượu và nói vui: “Phan phó tham lãnh xuất thân võ tướng mà lại tích cực tỉ thí với một vị quan văn như thế thì có thắng cũng chẳng ra gì. Nói ra còn làm mất mặt đám võ tướng chúng ta.”
Vẻ mặt đắc ý của vị Phan phó tham lãnh kia lập tức cứng đờ. Mọi người cũng giật mình và nhìn Tần Ngộ đứng giữa sân. Dáng người hắn thon gầy mang vẻ ôn tồn nho nhã, dù là ai nhìn cũng thấy đó là hình tượng văn nhân điển hình.
Chỉ trách Tần Ngộ hành động dứt khoát, biến nhẹ thành nặng khiến bọn họ quên mất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-duong-thi-cu-thoi-co-dai/1862803/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.