Tần Ngộ vừa dứt lời chung quanh đã vang lên tiếng nói chuyện. Nhưng lần này là mọi người nói đỡ cho cậu.
Cái tên Cung Hiển kia náo loạn một lúc bị mất mặt thì ủ rũ bỏ đi.
Tần Ngộ ở lại không lâu cũng chào Tô tú tài và rời đi. Lúc Tần Tú Sinh cùng cậu trở về vẫn luôn cúi đầu yên lặng.
Tần Ngộ bất đắc dĩ: “Huynh sao thế?”
Bộ dạng mất mát này giống như người bị bắt nạt không phải cậu mà là Tú Sinh ấy.
Tần Tú Sinh không đáp mà hỏi lại: “Đệ rất hay gặp phải chuyện như hôm nay ư?”
Tần Ngộ thở dài: “Không nổi bật thì sẽ không có chuyện như thế.” Người ta không biết ngươi sẽ không thể nào moi móc.
Một người không xuất thân thế gia như Tần Ngộ thì không nói làm gì, nhưng ngay cả những người có xuất thân tốt cũng sẽ bị soi mói. Chẳng qua cái cách người ta soi mói cũng sẽ dựa theo bối cảnh của một người.
Nhưng dù thế nào thì cũng là ma cao một thước đạo cao một trượng. À, hình như ngược, nhưng đại khái là thế.
Tần Ngộ vỗ vỗ bả vai Tần Tú Sinh: “Tú Sinh ca, cuộc đời là như thế. Chuyện không như ý rất nhiều, bản thân huynh cũng không làm được gì đám tiểu nhân đáng ghét kia, nhưng có thể thay đổi tâm tình của bản thân. Đương nhiên, một khi có kẻ bắt nạt mình thì cũng phải tìm cách quật lại. Nếu chúng ta cứ sợ sệt thì kẻ khác sẽ lấn tới.”
Tần Tú Sinh kinh ngạc nhìn cậu, mắt cũng mở to.
Tần Ngộ chế nhạo hắn: “Sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-duong-thi-cu-thoi-co-dai/1862951/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.