Sau khi Tần Cù và Ứng Mặc thành thân, nhà họ Ứng cũng không o ép nàng như những nhà chồng khác. Nàng muốn về nhà mẹ đẻ thì chỉ cần nói một tiếng là được.
Vì thế bên ngoài có một chút lời đồn đãi nói nhà họ Tần ỷ thế chèn ép người khác.
Nhà họ Tần còn chưa phản ứng gì thì Ứng Mặc đã ồn ào nói hắn muốn học tập với cha vợ, người ngoài không biết gì đừng nói. Cho các ngươi hâm mộ đỏ mắt.
Kẻ đồn đãi: Thằng nhóc thối muốn ăn đánh hả?
Nhưng qua việc này thì quả thực không ai dám nói Tần Cù vì nàng thường xuyên về nhà mẹ đẻ nữa. Ai cũng hâm mộ Ứng Mặc cưới được người vợ tốt.
Tần Ngộ hơi ngạc nhiên và cảm thấy con rể mình là người có trí lớn nhưng đang giả ngu.
“Nhạc phụ, đoạn “Trung dã giả, thiên hạ chi đại bản dã” (Trung là gốc lớn của thiên hạ, hoà là đạo lí thông đạt trong thiên hạ) này phải hiểu như thế nào ạ?”
Tần Ngộ trầm mặc một lát. Đoạn này trích từ “Trung Dung.”
Tứ thư ngũ kinh là sách cơ sở của đồng sinh vậy mà Ứng Mặc……
Tần Ngộ ngước mắt nhìn ánh mắt ham học hỏi của con rể thì thầm thở dài và bắt đầu giảng giải. Cũng may Ứng Mặc nghe lời, thái độ học tập cũng không tồi mà Tần Ngộ lại giảng dễ hiểu nên hắn cũng học được không ít.
Đáng tiếc là Tần Ngộ bận quá vì thế Ứng Mặc rảnh rỗi đi tìm Màn Thầu. Hắn rất tò mò về con lừa này.
“Màn Thầu, Màn Thầu, xem ta mang cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-duong-thi-cu-thoi-co-dai/1862970/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.