Đầu giờ Mẹo, trên đường có một người bước đi thật nhanh.
“Ấy, đó không phải Phương Nương sao?” Một người phụ nữ mở cửa hàng sớm nhìn thấy bóng người kia và kinh ngạc thốt lên.
Người bên cạnh do dự: “Hình như là nàng ấy.” Hai người nhìn nhau với vẻ khó hiểu.
Sau cơm trưa bọn họ lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đi qua trước cửa hàng nhà mình.
Người bán bánh hấp chủ động chào hỏi: “Phương Nương đang đi đâu đó?”
Phương Nương cười đáp: “Ta về nhà.”
“Sớm vậy đã về nhà ư?!” Bên cạnh có người kinh ngạc hỏi.
Lúc này cũng không có mấy khách mua hàng nên mấy người cùng dán đến hỏi han.
“Ta nghe nói nhà máy phấn mặt phải làm tới chạng vạng cơ mà?” “Đúng vậy, có phải ngươi bị ốm không?” Nên mới về trước.
Phương Nương ôn tồn giải thích: “Ta không làm việc ở xưởng phấn mặt mà làm ở xưởng đậu phụ.”
Tiểu công tử thật tốt khi mua lừa hỗ trợ xưởng nên bọn họ nhàn nhã hơn nhiều. Bản thân nàng phụ trách lấy váng đậu.
Công việc này hơi khó vì nước đậu rất nóng nhưng quen tay rồi sẽ thấy tốt hơn. Bởi vì nàng làm việc xuất sắc nên ngoài lương tháng, thi thoảng còn được phát thêm đồ ăn. Ví dụ như hôm nay nàng được hai phần váng đậu và một miếng đậu phụ giúp trong nhà thêm đồ ăn.
Phương Nương nghĩ tới người trong nhà là lập tức tạm biệt mọi người và trở về.
Lúc nàng về tới nhà thì thấy mọi người còn chưa ăn cơm, cháu trai nàng thì ỉu xìu. Vừa thấy nàng về đứa nhỏ đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-duong-thi-cu-thoi-co-dai/1862985/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.