🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Mới sáng sớm Tần Ngộ đã đến cửa lớn của cơ quan thuế. Nha dịch đang ngáp thì thấy hắn và lập tức nghẹn lại sau đó vội hành lễ: “Bái kiến Tần đại nhân.”

Tần Ngộ gật đầu.

Chờ Tần Ngộ đi xa, hai nha dịch mới nói thầm với nhau: “Tần đại nhân thật ôn hòa.”

“Đúng rồi, hoàn toàn không giống mấy cái thứ kia,” nói tới đây hắn vội nuốt lời định nói lại.

Hai nha dịch liếc nhìn nhau và trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra. Người ta đều nói quan càng lớn thì càng kiêu căng nhưng Tần đại nhân hoàn toàn ngược lại. Tần đại nhân không phô trương mà bình dị và gần gũi. Trong khi một vài viên quan nhỏ thì sẵn sàng lên giọng.

Tần Ngộ đi dọc theo hành lang vào bên trong và thấy mấy thư lại đang bận việc. Bọn họ nhìn thấy Tần Ngộ thì hoảng sợ: “Tần đại nhân, sao

 

ngài lại tới đây?”

Tần Ngộ: “Ta tiện đường nên tới xem qua thế nào.”

Mấy thư lại nhìn nhau. Lấy đâu ra lắm tiện đường thế? Hy vọng quan trên của bọn họ tự cầu phúc đi!

Tần Ngộ muốn xem sổ sách mới nhất về thuế vụ. Hắn lật xem từng cuốn và bởi vì vốn am hiểu cái này nên tốc độ của hắn rất nhanh.

Một thư lại trẻ tuổi trộm đánh giá Tần Ngộ thì thấy sống lưng của hắn thẳng tắp, thần sắc nghiêm túc, chỉ một lát đã đọc xong.

Xem nhanh như thế ư?

Chờ chủ sự của cơ quan thuế vụ nhận được tin và vội vàng tới thì Tần Ngộ đã xem xong hai cuốn sổ.

Chủ sự nuốt nuốt nước miếng, “Tần… Tần đại nhân?” Tần Ngộ chả thèm ngẩng đầu: “Chuyện gì?”

Chủ sự khóc không ra nước mắt: Lời này hạ quan muốn hỏi ngài

mà! Sớm ngày ra ngài không nói tiếng nào đã tới làm chúng ta không có chút chuẩn bị nào.

Tần Ngộ bỗng nhiên dừng lại thế là trái tim chủ sự cũng ngừng đập một khắc: “Tần đại nhân, sao thế?”

Tần Ngộ ra hiệu cho ông ấy tới gần: “Chỗ này và chỗ này không ghi rõ lắm, mau sửa lại đi.”

Chủ sự sửng sốt: Bây giờ ư?

Tần Ngộ ngước mắt như đang thúc giục thế là chủ sự lập tức cầm bút chấm mực và sửa.

Tần Ngộ xem cả buổi sáng, trong lúc ấy có thương nhân tới nộp thuế nghe nói tuần phủ đại nhân cũng có mặt thế là lập tức căng thẳng.

Với con mắt nhà nghề, Tần Ngộ vừa nhìn đã thấy hai chỗ có vấn đề nhưng đối phương cũng không quá tham, chỉ lấy chút lợi nhỏ.

Tần Ngộ thầm nghĩ nước trong quá cũng không có cá nhưng cần cảnh cáo và bày tỏ thái độ để những kẻ khác hiểu là tuần phủ biết nhưng

 

không so đo. Vì thế các ngươi cũng đừng làm quá đáng.

Cuối cùng chủ sự dẫn người tiễn Tần Ngộ đi sau đó ngã ngồi dưới đất. “Tần tuần phủ thật là trâu bò……”

“Đại nhân, ngài đang nói cái gì thế?”

“Đại nhân, ngài nói tuần phủ đại nhân có biết không? Có bị lừa không?”

Sắc mặt chủ sự nhăn nhó và lập tức đập cái tên kia: “Lừa bà ngoại ngươi ấy.”

Nhớ tới vẻ mặt cười cười của Tần tuần phủ trước khi rời đi là chủ sự đã hiểu hết. Nhưng sau khi sợ hãi ông ta cũng thật sự bội phục Tần Ngộ.

Người chính trực không thiếu, nhưng bọn họ đều coi thường kẻ như thế. Còn Tần tuần phủ biết bọn họ đang làm gì mà vẫn giả vờ không biết rồi tiếp theo mới cảnh cáo.

Hắn vừa đấm vừa xoa thế này khiến bọn họ không làm gì được, thật là……

Chủ sự cười khổ và lắc lắc đầu.

Lúc Tần Ngộ trở về thì thấy Hàn Ngũ muốn nói lại thôi. Tần Ngộ: “Có chuyện thì nói đi.”

Hàn Ngũ: “Đại nhân, vậy thuộc hạ không giấu nữa.” Tần Ngộ:……

Hàn Ngũ thử nói: “Đại nhân, sao ngài không trừng phạt kẻ làm sai lệch sổ sách?”

Đại nhân nhà họ còn chưa kết thúc nhiệm kỳ và rời đi mà đám người kia đã dám động tay chân. Nếu không giết gà dọa khỉ thì bọn họ dám lật trời ấy chứ!

Tần Ngộ ôn tồn nói: “Tiền bạc khiến lòng người dao động. Đó là bản tính và trên đời này chẳng có mấy người là thánh nhân.”

Tần Ngộ biết có một vị hoàng đế khai quốc đã nghĩ ra đủ loại hình phạt nghiêm khắc để tiêu diệt tham quan nhưng cái thứ ấy càng diệt càng

 

nhiều, càng đàn áp càng điên cuồng. Đến cuối cùng, toàn bộ triều đình đều tan vỡ.

Giống như nước lũ, dù có đắp bờ cao tới đâu thì nó cũng len lỏi vào được.

Tần Ngộ vừa cảnh cáo vừa khống chế đám quan tham này trong phạm

  1. Con người ta không hoàn hảo nhưng cũng chưa chắc đã là kẻ tội ác tày trời. Trước kia khi hắn mới vào quan trường cũng từng xem chính ở lục bộ rồi mới nhậm chức. Người khác đều nhận hiếu kính, nếu hắn không nhận thì chẳng những không thể hiện được thanh cao mà còn khiến người khác bài xích.

Tần Ngộ đưa ra mấy ví dụ cho Hàn Ngũ hiểu. Tên kia ngẫm nghĩ sau đó cười hì hì: “Tần đại nhân đúng là người có trí tuệ lớn.”

Tần Ngộ xua xua tay: “Ta không gánh nổi một câu này đâu. Cùng lắm thì ta cũng chỉ thông minh hơn người bình thường một chút thôi.”

Hiện giờ trong lúc nói chuyện riêng với thuộc hạ lâu năm Tần Ngộ luôn xưng ‘ta’ chứ không phải “Bản quan”. Bởi hắn sợ một khi đã mang cung cách nhà quan vào lời nói thì sau này không từ bỏ được.

Hàn Ngũ cảm thấy nói chuyện với Tần Ngộ rất gần gũi, trong lòng cũng vui vẻ: “Đại nhân quá khiêm tốn.”

Chỗ Tần Ngộ coi như tiến triển thuận lợi, tuy có chút tỳ vết nhỏ nhưng vẫn không che được ánh ngọc.

Ngôn Thư cũng đã chuẩn bị xong cuốn sổ tay ghi các chứng bệnh thường gặp và cho người phát miễn phí. Nàng nghĩ người dân thường ít có ai biết chữ nên trong cuốn sách còn kết hợp hình vẽ.

Và cuốn sách này nhanh chóng phát huy tác dụng.

Một người phụ nữ sinh con xong và có tật bệnh khó mở miệng. Bản thân nàng cũng ngượng không dám đi khám. Có một ngày nàng theo những người khác đi xem náo nhiệt và nhận được một cuốn sách nhỏ. Sau khi lật xem nàng phát hiện mình có thể hiểu được hơn nửa.

Có vài loại thảo dược nàng cũng biết và nàng để ý thấy một chứng bệnh khá giống của mình nhưng có hai từ nàng không biết.

 

Nàng này cũng thông minh nên ghi lại hai chữ ấy và mang đi hỏi mọi người. Cuối cùng nàng tổng hợp lại và cảm thấy mình đã hiểu được đại khái.

Nàng dựa theo tỉ lệ phối thuốc của quyển sách và tới hiệu thuốc mua cây kim ngân, rau dấp cá, đại hoàng linh tinh, tổng cộng bảy loại và về nhà nấu nước tắm rửa. Có đôi khi nàng còn ngồi xổm nhiều một chút. Nửa tháng sau nàng cảm thấy cả người đều thoải mái.

Nàng có mấy người chị em có quan hệ thân thiết nên đôi khi cũng chia sẻ một chút vấn đề với nhau. Lúc này nàng lập tức đưa ra lời khuyên cho mấy người kia.

Cuốn sách này dấy lên phong trào nhỏ trong đám phụ nữ. Đồng thời nó cũng giúp một người đàn ông giữ được cánh tay của mình. Hắn bị thương nên dựa vào cuốn sách để tự dùng thảo dược đắp lên miệng vết thương. Từ đó thanh danh của cuốn sách ngày càng lan xa.

Rất nhiều người đều tới nha môn xin cuốn sách đó về rồi mới phát hiện hóa ra là 2 cuốn. Bọn họ hỏi ra mới biết một cuốn khác là của nữ.

Mà nhìn tác giả thì thấy là Kim, Kim cái gì đó… Không phải là Kim đại phu ở địa phương chứ?

Ngoài Kim đại phu, còn có Nghiêm đại phu, sau đó mới tới Ngôn Thư.

Trong quá trình biên soạn sách nàng có hỏi thăm những người khác nên chỉ để tên của bản thân ở cuối cùng.

Sau khi phát cuốn sách nhỏ, nàng bức thiết muốn biết thái độ của những người phụ nữ thế nên cùng con gái mặc quần áo bình thường ra ngoài thám thính. Hộ vệ cẩn thận đi theo và lén lút bảo vệ họ.

Hai mẹ con nhìn ngắm đồ chơi bên đường sau đó chậm rãi đi vào một con đường tắt. Chỉ ở những nơi ấy họ mới thấy mấy người phụ nữ túm tụm lại nói chuyện.

“Cảm ơn Hoa Sen tẩu.”

“Cảm ơn gì.” Hai người phụ nữ đứng ở cửa nói chuyện.

Ngôn Thư và Tần Cù để ý thấy trên tay họ có ngải thảo và bồ công anh thế là Ngôn Thư cười hỏi: “Mọi người hái mấy thứ cỏ dại này làm gì

 

thế?”

Hai người phụ nữ đánh giá Ngôn Thư và thấy tuy nàng mặc bình thường nhưng làn da trắng nõn, ngón tay tinh tế thì đoán đây không phải người nhà bình dân mà có lẽ là phu nhân nhà giàu.

“Đây không phải cỏ dại đâu, đây là ngải thảo và bồ công anh. Chúng nó giúp trị cái kia.” Đối phương thấp giọng nói một câu cuối.

Tần Cù giả vờ ngốc nghếch hỏi: “Mẫu thân, cái kia là cái gì?”

Quả nhiên hai người kia bị chọc cười: “Ngốc quá. Hai người tới gần đây để chúng ta nói cho mà nghe.”

Mười lăm phút sau Ngôn Thư để lại hai mươi văn tiền làm thù lao cố vấn. Hai người kia chia nhau và cười vui vẻ.

“Ta làm người tốt nên có phúc báo phải không?” “Chứ gì nữa.”

Bọn họ chỉ giảng cho cô gái nhỏ kia chút thông tin mà được 10 văn tiền, quá hời. Tiền này dùng để mua đồ ăn vặt là nhất.

Ngôn Thư và Tần Cù đi vài chỗ và tới lúc hoàng hôn mới về nhà. Chân hai mẹ con đều mỏi nhưng trong lòng thì vui vẻ.

Tần Cù hỏi: “Mẫu thân, ngày mai chúng có ra ngoài nữa không?” Ngôn Thư gật đầu.

Vừa rồi nàng có một ý tưởng nên lập tức đề nghị, “Ngày mai chúng ta giả làm nữ đại phu nhé!”

Nàng muốn thu thập các chứng bệnh sau đó tìm cách giải quyết, cuối cùng soạn thành sách.

Nàng muốn làm một chút việc có ích cho phụ nữ.

Quyết định này đến đột ngột. Trước đây Ngôn Thư chưa từng học y và dược. Lúc này đã ở tuổi trung niên nàng mới bắt đầu học nên đương nhiên cần rất nhiều dũng khí. Nhưng chỉ cần có tâm thì học muộn chút cũng không sao.

 

Thân là phu nhân tuần phủ, Ngôn Thư có điều kiện tốt để học tập và dễ dàng gặp được các vị đại phu có tài năng, đồng thời có thể xem nhiều loại sách khác nhau. Nàng cũng chẳng cần lo tới chi phí đi lại, mua sắm các loại dược liệu.

Vì thế nàng một lòng vùi đầu vào học tập, chuyện ở nhà cũng giao cho A Châu xử lý bởi Tần Cù cũng bận.

A Châu thật sự phục hai người này nhưng cũng cảm thấy vui thay cho cô nương và phu nhân nhà mình. Hai người có thể làm việc mình thích, sau lưng có đại nhân ủng hộ hết mình.

A Châu là đại nha hoàn bên cạnh Ngôn Thư nên tình cảm chủ tớ cực tốt. Ngôn Thư từng hỏi nàng ấy có muốn ra ngoài gả chồng hay không nhưng A Châu từ chối. Nàng nhìn Ngôn Thư thành hôn sinh con và chăm sóc hai đứa nhỏ thì cũng cảm nhận được hạnh phúc. Nàng thấy thế là đủ. Nếu ra ngoài và gả chồng sẽ nảy sinh rất nhiều việc khiến tâm thần và thể xác dần bị mài mòn.

Hơn nữa A Châu cũng không nỡ xa hai đứa nhỏ. Nếu rời khỏi phủ nàng sẽ nhớ hai đứa lắm.

Ngôn Thư thấy nàng kiên trì nên cũng không khuyên nữa.

Ngày tháng trôi qua bình thản. Trong lúc ấy bọn họ nghe nói Thiên Uẩn Đế phái thân tín ra biển. Ai cũng kinh ngạc về sự to lớn và đồ sộ của thuyền do triều đình đóng.

Chỉ có vài người nghĩ sâu xa hơn bởi một con thuyền to lớn như thế không thể nào đóng xong trong một sớm một chiều. Nhưng Thiên Uẩn đế vừa mới ra ý chỉ là thuyền kia đã sẵn sàng ra biển!

Thôi được rồi, bọn họ coi như không biết gì là được.

 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.