Ánh nắng tươi sáng, trong sân nhà họ Tần, một người đàn ông trung niên đang dạy học cho một thiếu niên.
“Tạm thời học đến đây thôi, nghỉ ngơi một lát đã.” Tần Không đáp vâng.
Thích Lan đang nhìn lá xanh trên đỉnh đầu và híp mắt thì bỗng nghe thấy có người gọi mình.
“Tiên sinh.” Thích Lan: “Ừ?”
Tần Không mím môi, trong mắt có do dự: “Tiên sinh, ngài quen cha con từ rất sớm phải không?”
Thích Lan nhướng mày: “Muốn biết chuyện của cha con lúc nhỏ hả?” Bị Thích Lan vạch trần thế là Tần Không im luôn.
Thích Lan vuốt râu và cười đáp: “Cha con giỏi cực, tuy ông ấy chưa từng cảm thấy như thế.”
Thích Lan thấy ánh mắt của Tần Không thì hỏi: “Năm nay con 10 tuổi rồi hả?”
Tần Không: “Vâng.”
Thích Lan mỉm cười: “Lúc cha con bằng tuổi con bây giờ đã là đồng sinh rồi.”
Hắn không nhìn Tần Không nữa mà ngẩng đầu nhìn lá xanh và nhớ lại quá khứ: “Mười hai tuổi đỗ tú tài, mười lăm tuổi đã là cử nhân, 18 tuổi trở thành Thám Hoa lang.”
Thích Lan đột ngột chuyển giọng: “Mà cha con bảy tuổi mới bắt đầu học vỡ lòng.”
Cả người Tần Không run lên.
Nếu nói việc đỗ đồng sinh và tú tài có thể là do quê nhà của cha cậu không có phong trào học tập mạnh mẽ nên cạnh tranh không lớn thì việc đỗ cử nhân và trở thành Thám Hoa phải giải thích thế nào?
Thi hội và thi đình là cuộc cạnh tranh với người đọc sách trong cả Đại Thành triều đó!
Nếu đã nói tới quá khứ thì Thích Lan cũng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-duong-thi-cu-thoi-co-dai/1862995/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.