🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

 Lẫm Sinh có thể vào Phủ học miễn phí, còn tú tài có thứ tự không tốt lắm thì phải xem có quan hệ không. Lúc này Tần Ngộ không thấy Nghiêm Thanh và Liễu Cẩn trong số người tới.

Gia cảnh nhà Nghiêm Thanh không khá giả nên chắc hẳn không có quan hệ gì, nhưng Liễu Cẩn cũng không đi thì hơi kỳ lạ.

Tần Ngộ suy nghĩ một chút nhưng không nghĩ ra nên cũng chẳng nghĩ nữa.

“Tần huynh.” Một thư sinh áo xanh tới gần và hỏi han linh tinh. Điều này khiến lòng Tần Ngộ thoáng an ổn hơn.

Bốn ngày sau bọn họ tới Phủ học. Vì buổi sáng đã vào thành nên bọn họ tính toán tới Phủ học xử lý thủ tục sau đó tìm hiểu hoàn cảnh nơi ấy.

Như vậy sẽ có lợi cho cả đám.

Sau khi vào Phủ học, mỗi người được phát một cuốn sách nhỏ. Tần Ngộ nhìn lướt qua và phát hiện lịch trình ở Phủ học khá giống huyện học, điều duy nhất khác biệt chính là có thêm các môn năng khiếu.

Tần Ngộ ở chung với một tú tài họ Tô ở cùng huyện. Hai người có phòng riêng, ở giữa là một cái sân nhỏ.

 

Lúc Tần Ngộ đang dọn dẹp phòng thì vị Tô tú tài kia khó hiểu hỏi: “Tần huynh, sao huynh không mang theo thư đồng?”

Hắn cảm thấy loại việc vặt vãnh này căn bản không cần tú tài động tay. Tần Ngộ cười cười đáp: “Ta quen rồi.”

Trong tộc muốn chọn một người làm thư đồng cho cậu để nhân tiện xây dựng quan hệ bền chặt hơn, đồng thời người đó theo cậu tới Phủ học cũng sẽ học thêm được vài thứ. Nhưng mẹ cậu không vui. Con trai ở xa nên Trương thị không yên tâm giao con cho người trong tộc.

Tần Sùng Ân có ý để Tần Hoài Minh đi với Tần Ngộ nhưng Tần Hoài Minh lại đang chuẩn bị thi huyện nên cần học cơ sở. Nội dung bài học ở Phủ học quá thâm sâu, không có giúp ích gì cho đối phương nên Tần Ngộ không đành lòng. Cuối cùng Tần Ngộ quyết định tự mình đi.

Trương thị cũng không yên tâm.

Cuối cùng Tần Sùng Ân nói mình sẽ nhờ người quen ở phủ thành ngẫu nhiên hỏi han một chút thế là chuyện này mới được giải quyết.

Tần Ngộ còn nhỏ nhưng tay chân lưu loát. Thư đồng của Tô tú tài còn chưa làm xong cậu đã thu dọn sạch sẽ khiến Tô tú tài trợn mắt há hốc mồm.

“Tần huynh, huynh cũng quá nhanh nhẹn rồi.” Tô tú tài thật lòng bội phục nhưng vừa nói ra lời hắn đã phát hiện lời này có ý khác và vội giải thích: “Không phải, ý ta là huynh quá biết làm việc.”

Hắn ngượng ngùng nhìn Tần Ngộ lại chỉ thấy cậu cười đáp: “Ta hiểu ý huynh.”

Lúc này Tô tú tài mới nhẹ nhàng thở ra.

Tô tú tài cao hơn Tần Ngộ một cái đầu, cả người mặc áo dài màu xanh lá cây, ánh mắt ngây ngô nên nhìn có vẻ còn nhỏ. Có điều hắn nói bản thân đã 19 tuổi.

Tô tú tài ngồi xuống bên cạnh Tần Ngộ, sắc mặt hơi buồn rầu: “Ta chưa tới tuổi vấn tóc nên mọi người cứ tưởng ta mới 14-15 tuổi.”

Tần Ngộ cẩn thận quan sát khuôn mặt hắn và cảm thấy trọng điểm chính là do đôi mắt. Người đương thời trưởng thành sớm, đặc biệt là người đọc

 

sách. Nhưng ánh mắt Tô tú tài lại trong vắt.

Chỉ nói chuyện một lát ngắn ngủi Tần Ngộ đã hiểu đại khái tính cách người này. Nhà Tô tú tài giàu có, hắn lại là con út nên được cả nhà cưng chiều. Đây cũng không phải vấn đề gì lớn, nói tóm lại hắn là một người bạn cùng phòng không tồi.

Sau khi sắp xếp xong bọn họ đợi hai ngày để các học sinh khác nhập học. Lúc này Phủ học chính thức khai giảng.

So với huyện học thì số lượng giáo thụ và học chính ở đây gấp đôi. Ngoài giảng kinh nghĩa, luật pháp, toán học thì quan trọng nhất là hạng mục sách luận.

Sách luận là cái gì? Từ ý trên mặt chữ có thể hiểu đây chính là hiến mưu kế cho triều đình.

Đã là hiến kế thì nội dung cần nói vào thực tế, tốt nhất là nói có sách, mách có chứng, lấy sử để nói chuyện hiện tại sau đó vòng lại vấn đề ban đầu. Nhưng học sinh nhà bình dân đâu có cơ hội đọc nhiều sách như thế, vì thế hiểu biết về lịch sử đương nhiên cũng thiếu.

Cho dù vấn đề trên được giải quyết thì bọn họ cũng cần hiểu được thời thế, và đây là điểm quan trọng. Nếu không một khi phạm vào điều kiêng kị nào đó thì đừng nói khoa cử, ngay cả những gì đang có cũng sẽ mất sạch.

Tin tức thời cổ đại này không lưu thông nên muốn hiểu rõ chính trị và dân sinh quả thực quá khó khăn.

Rốt cuộc Tần Ngộ cũng hiểu vì sao có vài học sinh nhà bình dân có thể thi đậu tú tài khi còn rất trẻ, nhưng tới chết cũng chưa chắc đã đậu cử nhân. Một phần là vì càng thi lên cao khoa cử càng mạnh mẽ lọc bỏ những kẻ mọt sách. Còn một nguyên nhân khác là do các cuộc thi này sẽ loại bỏ những học sinh không có thiên phú quá tốt, bối cảnh gia đình lại bình thường.

Thế gia đại tộc muốn truyền lại quyền lực cho con cháu mình. Chức quan trong triều cũng chỉ có từng ấy, còn chẳng đủ cho bọn họ chia nhau. Nếu không phải hoàng quyền ép xuống thì có khi những kẻ đó còn muốn xóa bỏ khoa cử.

 

Tần Ngộ ý thức được suy nghĩ của mình không đúng nên vội lắc lắc và vứt bỏ mấy suy nghĩ linh tinh này.

Nhưng cũng vì thế mà lòng cậu rất bội phục Thích Lan. Hắn mới hơn 20 tuổi đã có tên trên bảng vàng của thi hương, điều này không phải chỉ dựa vào vận may mà được.

Tần Ngộ dốc toàn lực để học tập. Bởi vì Lẫm Sinh được bao ăn ở, được miễn học phí nên cậu nghĩ cuộc sống hàng ngày của cậu cũng đơn giản, tiêu pha hẳn cũng không nhiều.

Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra mình đã sai bởi có người địa phương là có dân giang hồ và người nhiều thì tới lui qua lại, kết bạn bàn luận cũng cần tiêu tiền.

Làm sao cậu biết được?

Đương nhiên là Tô tú tài nói cho cậu nghe. Hơn nữa từ mấy lời Tô tú tài nói, Tần Ngộ còn phát hiện hình như Tô tú tài đang bị người ta coi như một kẻ tiêu tiền như rác.

Trong việc kết bạn, ra ngoài ngắm cảnh hoặc đi ăn thì nên là tôi mời, anh mời có qua có lại mới đúng. Nhưng Tô tú tài mời 7-8 lần người khác mới mời hắn một lần. Thế cũng thôi đi, nhưng ngày thường bọn họ nói chuyện còn ám chỉ và tỏ vẻ xa lánh Tô tú tài. Ấy thế mà Tô tú tài lại chẳng phát hiện ra mà vẫn vui tươi hớn hở xưng huynh gọi đệ với đám người kia.

Hơn nữa, cũng không biết có phải do vết xe đổ của Tô tú tài hay không mà có vài người còn chuyển sự chú ý sang một tú tài nhỏ tuổi như Tần Ngộ. Đa số đám học sinh ở Phủ học đều là ma cũ, là đám bánh quẩy khó gặm. Đây lại là địa bàn của người ta nên Tần Ngộ không dám ra mặt phản bác, chỉ giả vờ không để ý tới chuyện bên ngoài và tập trung vào việc học.

Mỗi lần có người tới tìm là cậu đều từ chối và nói mình phải đọc sách. Tô tú tài còn lén khuyên cậu đừng có ngồi trong phòng cả ngày, đừng đọc sách tới mức choáng váng, cần ra ngoài giao lưu giống hắn.

Tần Ngộ nhìn bộ dạng ngốc nghếch của hắn thì uyển chuyển khuyên nhủ: “Tô huynh, ngươi và ta đã là bạn cùng phòng nên ta cũng nói lắm một câu. Người nhà ngươi nhờ quan hệ để ngươi tới Phủ học là mong

 

ngươi học thêm được nhiều kiến thức. Giao lưu thì lúc nào làm chẳng được, nhưng đọc sách chỉ có mấy năm này là cơ hội tốt nhất. Nếu không ngươi ngẫm lại xem từ lúc tới Phủ học đến giờ ngươi đã học thêm được cái gì chưa.”

Tô tú tài ngoan ngoãn làm theo và kết quả chỉ trong chốc lát mặt hắn đã trắng ra. Bởi vì hắn phát hiện học vấn của hắn chẳng những không tiến bộ mà ngay cả những kiến thức trước kia học được hiện tại hắn cũng không quen thuộc nữa.

Hắn chỉ vừa điểm đỗ tú tài và là người xếp cuối cùng. Nhưng hắn khác với Nghiêm Thanh bởi Nghiêm Thanh do sức khỏe ảnh hưởng mới có thành tích kém, còn hắn chính là dốc toàn lực mới có thể đứng đầu từ cuối lên.

Hắn nghĩ một khi tới Phủ Học có thể kết thêm bạn mới, về sau cùng nhau thảm khảo học vấn sẽ giúp bản thân tiến bộ nhanh hơn chút.

Tần Ngộ thấy lòng hắn đã hiểu rõ thì không nhiều lời nữa. Có vài thứ chỉ cần nói tới điểm mấu chốt là được, nếu nói thêm sẽ khiến người ta chán ghét, không những người ta không nghe mà còn rước họa cho mình.

Kế hoạch giả vờ làm con mọt sách của Tần Ngộ rất thành công, thậm chí quá thành công tới nỗi mấy vị học chính cũ kỹ trong Phủ học rất yêu thích cậu. Ngày thường tóm được cậu là họ sẽ bắt đầu giảng giải đống tư tưởng nho giáo cứng nhắc, đồng thời khuyên cậu từ bỏ toán học. Bọn họ cho rằng toán học là hạ giá, là thứ th.ô t.ục nên nghiêm khắc phê phán một hồi.

Tần Ngộ phải dùng hết sức nhẫn nại mới không mở miệng cáo từ và chạy trốn.

Cậu cảm thấy mình đã lờ mờ đoán ra lý do vì sao Thích Lan không muốn tới Phủ học.

Phủ học có nhiều quyền lợi hơn so với huyện học. Những vị tú tài ở bên ngoài được bá tánh ca tụng nhưng tới đây cũng phải khom lưng cúi đầu. Điều này vô tình cổ vũ một bộ phận những kẻ tâm tính vặn vẹo ở Phủ học. Ngay cả người múc cơm ở nhà ăn cũng vênh váo.

Quan viên phủ thành cũng đối xử khách sáo với nhân viên của Phủ học nên qua thời gian lâu có vài người tưởng mình rất cao.

 

Đương nhiên nói tới học vấn thì đa phần các giáo thụ ở đây đều có học thức rất tốt. Tiên sinh của Phủ học cũng có yêu cầu cao, nhưng việc học như đi ngược dòng nước, không tiến sẽ lùi.

Còn nữa, việc an nhàn khiến người ta sa đọa, khụ khụ, Tần Ngộ lập tức ngừng ý nghĩ này. Mỗi người có mức độ tự chủ khác nhau, khả năng tuân thủ kỷ luật cũng khác nhau nên khó mà đánh đồng được.

Nếu so sánh sẽ thấy giáo dụ của huyện học cũng là cử nhân vì thế luôn có điều mà tú tài có thể học được. Ngày thường nếu có quan hệ tốt, tú tài cũng có thể tới tận nơi học hỏi giáo dụ, ông ấy cũng không cự tuyệt.

Đương nhiên, ở đây cũng có rất nhiều thứ đáng cho Tần Ngộ học. Đã vậy còn có các khóa học năng khiếu. Vì thế cậu cảm thấy chút thiếu hụt kia cũng không quá nghiêm trọng.

Có lẽ là do các bộ phim cổ trang ảnh hưởng nên Tần Ngộ có ấn tượng rất tốt với đàn cổ và ảo tưởng tới cảnh bản thân đánh đàn sau đó trộm hớn hở.

Nhưng đợi cậu thực sự tiếp xúc với đàn mới phát hiện lý tưởng và hiện thực quá khác nhau. Đàn cổ cần dùng lòng bàn tay và ngón tay ấn dây đàn, lâu dần ngón tay sẽ bị thương. Thầy giáo dạy đàn nói người thường xuyên đánh đàn sẽ có vết chai do năm tháng mài ra.

Tần Ngộ không sợ khổ, nhưng cậu dựa theo tiết tấu thầy dạy để đàn thì luôn cảm thấy quái quái. Có đôi khi cậu còn khiến thầy giáo đờ hết cả người. Sau cùng thầy giáo uyển chuyển nói Phủ học còn rất nhiều khóa năng khiếu khác, cậu nên thử các môn khác xem sao.

Tần Ngộ thầm há hốc miệng, nhưng cũng chẳng còn cách nào. Cậu căn bản không có thiên phú về cái khoản này.

Sau đó cậu lựa chọn bắn tên. Để viết chữ đẹp nên trước kia Tần Ngộ có tập luyện riêng về lực cổ tay vì vậy cậu bắn tên khá tốt. Cuối cùng cậu cũng tìm lại được chút tự tin.

Đồng thời cậu cũng nhân cơ hội này học cờ. Người thư sinh tham dự những sự kiện tụ tập thường ngâm thơ, đối câu, ném thẻ bài, chơi cờ, tấu nhạc gì gì đó. Vì thế cậu cũng cần học một ngón nghề để có cái mà giao lưu với người ta.

 

Tần Ngộ rất quan tâm tới hai khóa năng khiếu chơi cờ và bắn tên. Hôm nay cậu ở nhà và vừa xem kì phổ vừa tái hiện lại ván cờ.

Bỗng nhiên một bóng người vọt vào nhà bên cạnh, sau đó bên ấy truyền tới tiếng đồ đạc bị đập vỡ.

Rồi thư đồng của Tô tú tài chạy tới gõ cửa gọi, “Công tử.”

Tần Ngộ chần chờ một lát mới khép kì phổ và đi qua hỏi thư đồng: “Công tử nhà các ngươi bị làm sao vậy?”

Thư đồng thở dài, trong giọng nói mang theo phẫn nộ: “Còn không phải đám tú tài già kia ư?” Tú tài già trong miệng thư đồng không phải chỉ tuổi tác mà chỉ những người nhập học trước bọn họ mấy năm.

“Bọn họ lợi dụng công tử thì cũng thôi đi, nhưng gần đây công tử chỉ tập trung vào việc học, không cùng bọn họ ra ngoài thế là cả đám nói xấu sau lưng công tử. Đúng lúc công tử bắt gặp và nghe thấy hết. Với tính tình của chủ nhân nhà ta thì đâu chịu được thiệt thòi nên lập tức đi tìm bọn họ cãi cọ. Kết quả ngài ấy lại bị bọn chúng trả đũa nên mới tức như thế.”

Tần Ngộ có thể tưởng tượng ra hình ảnh kia. Tô tú tài không giỏi ăn nói, mà dù hắn có chiếm lý thì đối phương cũng có nhiều người, lại là đám ma cũ nên hoàn toàn có thể khiến hắn nghẹn không nói được gì.

Tần Ngộ cũng thở dài. Lần đầu tiên Tô tú tài xa nhà đã gặp phải kẻ tiểu nhân và bị đánh cho tối tăm mặt mũi, quả thực thảm.

Cậu gõ gõ cửa gọi, “Tô huynh, Tô huynh.”

Tiếng đập phá bên trong ngừng lại, lát sau cửa mở, Tô tú tài đỏ mắt bước ra, trong phòng là cảnh hỗn độn.

Tần Ngộ ôn tồn hỏi: “Chúng ta có thể nói chuyện một lát không?”

Tô tú tài mím môi mời Tần Ngộ vào nhà. Thư đồng cũng muốn đi vào nhưng lại bị Tô tú tài vô tình ngăn ở ngoài cửa.

Thư đồng lắc lắc đầu và nhìn sắc trời sau đó quyết định đi lấy cơm cho họ.

 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.