🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lá rụng ố vàng thổi tới mang theo lạnh lẽo.
Tần Ngộ cầm bút viết một đoạn hiếu kinh lên giấy. Đợi viết xong một nét cuối cùng cậu mới gác bút.
Trương thị tiến vào thấy chữ của cậu tinh tế thẳng tắp thì không nhịn được khen: “Chữ Ngộ Nhi viết đẹp quá.”
Tần Ngộ cong cong mặt mày. Đợi Trương thị thưởng thức đủ rồi và đi làm việc khác cậu mới nhìn trang giấy và lặng lẽ thở dài.
Việc luyện chữ của cậu gặp phải nút thắt. Mà không chỉ có việc luyện chữ……
Cậu rũ mắt và v.uố.t ve ngón tay trong vô thức, trong đầu nhớ tới văn hội mình tham gia mấy ngày trước cũng như nội dung thảo luận.
Vốn cậu cho rằng mình đã nắm chắc kinh nghĩa nhưng nghe lý giải của người khác cậu càng hiểu sâu hơn. Lúc ấy cậu muốn tiếp tục thảo luận nhưng người nọ lại bị những người khác gọi đi và để lại Tần Ngộ với tim gan cồn cào.
Hiện giờ Đàm tú tài uyển chuyển đề nghị Tần Ngộ đọc nhiều sách, như thế cậu có thể hiểu được nhiều điều hơn. Chẳng còn cách nào, với người

đọc sách bình thường thì một khi không tìm được thầy giáo sẽ phải tự mình nghiên cứu, dùng cách thức ngốc nghếch nhất để học tập.
Lòng Tần Ngộ bị đè nén nên cậu thu dọn giấy trên bàn và định ra ngoài đi dạo. Ai biết mới vừa mở cửa cậu đã thấy người hầu của Tần Sùng Ân chạy tới tìm mình.
Tần Ngộ cõng rương đựng sách đi cùng người kia tới thư phòng của nhà họ Tần. Vừa bước vào cậu đã thấy Tần Sùng Ân xoay người và nở nụ cười đón tiếp mình.
Tần Ngộ nghi hoặc nhưng vẫn mang theo tươi cười hỏi: “Bá phụ đang có việc gì vui ư?”
Vui mừng lộ rõ trên nét mặt của Tần Sùng Ân: “Đúng là có chuyện tốt nhưng không phải cho ta mà cho cháu.”
Tần Ngộ ngây ra.
Tần Sùng Ân ra hiệu cho cậu ngồi xuống: “Ngày mai cháu chuẩn bị một chút rồi ta sẽ đưa cháu tới huyện thành.” Khóe mắt và đuôi lông mày của ông tràn đầy vui mừng: “Nhớ mang theo tiền, chúng ta tới huyện học báo danh.”
“Cái gì!” Suýt nữa Tần Ngộ đã bật dậy. Cậu phải cố gắng lắm mới nén được kinh ngạc.
Niềm vui đến quá đột ngột nên cậu không kịp trở tay.
Tần Ngộ vẫn không dám tin tưởng: “Nhưng huyện học chỉ thu nhận tú tài……” Cậu quá kích động và cảm thấy vận may này quá không chân thật. Một người luôn thong dong bình thản như cậu cũng khó tránh khỏi nói lắp.
Thật ra huyện học cũng không phải kín mít không thể vào. Nếu đồng sinh nào đó gia cảnh tốt lại có mối quan hệ thì cũng được vào học.
Nhưng với gia cảnh khó khăn của nhà cậu thì làm gì móc nối được với ai. Hiện tại có cái bánh từ trên trời rơi xuống khiến cậu do dự không dám ăn vì sợ bánh này quá sức khiến cậu không nuốt nổi.
Lúc này Tần Sùng Ân mới thu lại cảm xúc và vuốt râu thong dong nói: “Việc này may nhờ lý chính.”
“Lý chính ư?”

“Đúng vậy.” Tần Sùng Ân gật đầu: “Mấy hôm trước lý chính tới huyện nha báo cáo công việc với huyện tôn đại nhân. Sau khi trở về ông ấy sai người tới báo tin cho ta.”
Tần Ngộ càng nghe càng mờ mịt như một con mèo chui vào cuộn len. Cậu và lý chính cũng không phải thân thiết lắm.
Tần Sùng Ân thưởng thức bộ dạng không hiểu gì của Tần Ngộ một lúc mới chậm rãi nói ra suy đoán trong lòng.
Việc này xét đến cùng vẫn là tự Tần Ngộ đạt được. Việc tranh chấp giữa cậu và cha con nhà họ Lưu được xử lý ổn thỏa đã để lại ấn tượng tốt cho lý chính nên lúc báo cáo công việc lý chính tranh thủ đề cử trước mặt huyện tôn đại nhân.
Sau đó thứ tự thi huyện và thi phủ của Tần Ngộ cũng được công bố và đều đứng ở vị trí cao thế nên huyện tôn đại nhân ngẫm nghĩ và quyết định mở một mắt nhắm một mắt và đồng ý.
Tần Ngộ nghe xong trợn mắt và cảm thấy rất huyền ảo. “Có cái gì mà huyền ảo?” Tần Sùng Ân cười hỏi.
Lúc này Tần Ngộ mới phát hiện vừa rồi trong lúc thất thần cậu đã nói lời trong lòng ra ngoài thế là vội che miệng, tai đỏ ửng.
Tần Sùng Ân cảm thấy bộ dạng này của Tần Ngộ mới giống bạn cùng trang lứa. Sau đó ông giả vờ không thấy gì và tiếp tục nói: “Nếu là những nơi như Giang Nam thì khó mà xuất hiện những chuyện thế này. Nhưng số người đọc sách trong huyện chúng ta không nhiều, vì thế trong ngoài đều sẽ có chút hỗ trợ và nâng đỡ. Coi như hai bên cùng có lợi.”
Tần Sùng Ân không nói rõ nhưng Tần Ngộ vẫn hiểu. Chỉ cần hơi ngẫm một chút là rõ ràng ngay: Nếu là nơi có phong trào học tập thịnh hành như Giang Nam thì đồng sinh ắt không thể tới huyện học với những tú tài khác. Tuy nhiên họ cũng có thể bái một vị văn nhân làm thầy. Còn nơi này là chỗ hẻo lánh thì không có chuyện đó.
Tần Ngộ nắm chặt hai tay vì hưng phấn, mặt cũng mang màu đỏ nhàn nhạt.
Chuyện này thật đúng với câu thơ trong bài Du Sơn Tây Thôn của Lục Du: “Núi sông ngỡ chẳng đường vô, qua hàng liễu thấy ruộng hoa, có

làng.” (thivien.net)
Hai người lại trò chuyện trong chốc lát nhưng chủ yếu là Tần Sùng Ân dặn dò Tần Ngộ về những việc cần chú ý khi tới huyện học ngày mai.
Tần Ngộ nhớ hết mọi thứ sau đó về nhà báo cho mẹ biết. Tạm thời chưa nói tới việc Trương thị vui mừng thế nào, chỉ nói tới hai mẹ con họ bàn bạc một lúc và lập tức ra cửa mua quà mang tới nhà lý chính. Chịu ơn của người ta thì sao có thể giả vờ không biết?
Ngày tiếp theo, lúc mặt trời mới mọc, Tần Ngộ mặc quần áo mới và theo Tần Sùng Ân ngồi xe bò tới huyện thành.
Càng gần tới nơi cậu càng lo lắng, mũi rịn mồ hôi, tim đập thình thình. Tần Sùng Ân an ủi: “Đừng lo, nên thế nào thì cứ làm như thế.”
Tần Ngộ gật gật đầu và thở ra một hơi.
Lúc xe bò dừng lại trước cửa huyện học cậu đụng phải một người quen khiến cậu ngạc nhiên nhưng cũng hiểu rõ —— chính là Nghiêm Thanh.
Đúng rồi, Nghiêm Thanh là người đứng đầu trong kỳ thi huyện.
Nghiêm Thanh nhìn thấy Tần Ngộ thì cũng ngạc nhiên và gật đầu nhưng không nhiều lời mà đi vào bên trong.
Tần Ngộ vẫn duy trì khoảng cách nửa bước chân và theo Tần Sùng Ân đi vào.
Giáo dụ nhìn thấy bọn họ cũng không ngạc nhiên. Có lẽ đã có người thông báo với ông ấy. Tần Ngộ và Nghiêm Thanh cùng nhau xử lý thủ tục nhập học, đóng phí và các công đoạn khác.
Việc này hơi giống với việc báo danh vào ngày khai giảng ở hiện đại. Sau đó họ về nhà thu dọn quần áo, hành trang bởi sau này họ sẽ phải ở lại huyện học. Đương nhiên bình thường sẽ có ngày nghỉ để về thăm nhà.
Nếu không muốn học ở huyện học thì báo cho giáo dụ là được. Nhưng đồng sinh tới đây học đương nhiên sẽ không bị điên mà thôi học làm gì. Trừ phi nhà có mời danh sư, hoặc thi đậu tú tài.

Tuy Trương thị hơi luyến tiếc nhưng vì tiền đồ của con trai nên bà cảm thấy chút lưu luyến này nhẹ như tơ hồng.
“Con tới đó phải chăm chỉ học hành, không cần lo việc trong nhà. Trong tộc cũng có ý muốn làm lành, mẹ cũng hiểu chuyện nào quan trọng vì thế sẽ không ngoan cố. Về sau có bọn họ hỗ trợ, lại thêm láng giềng nên chuyện đập cửa hàng như lần trước hẳn sẽ không xảy ra nữa.”
Tần Ngộ và mẹ đều hiểu những băn khoăn trong lòng đối phương nên bà mới nói lời này.
Tần Ngộ gật gật đầu sau đó khuyên nhủ: “Ngày thường mẹ đừng tham công tiếc việc quá, cần phải giữ sức khỏe, tiền thì kiếm lúc nào cũng được.”
“Mẹ biết.” Trương thị cười và đáp lời nhưng trong lòng lại có một ý nghĩ khác. Tiền phí nhập học và sinh hoạt phí cao hơn tiền học phí lúc trước nhiều lần. Đã thế con bà còn phải giao thiệp với mọi người, chuyện ăn mặc cũng không thể quá đơn giản nếu không sẽ khiến người khác coi thường. Từng khoản ấy đều cần tiền.
Chuyện của nhà họ Lưu thì thôi đi, nhưng về sau lòng bà đã thề không để con mình bị bắt nạt nữa.
Mà tiền tài có thể giải quyết hầu hết các vấn đề.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.