🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Phía cuối viết quá chậm, ngừng lại một lát là nên thu bút ngay.” Đàm phu tử nhíu mày và trầm giọng nói.

Sắc mặt Tần Ngộ nghiêm túc, tay viết lại.

Nhưng sắc mặt Đàm phu tử không hề tốt hơn: “Kết cấu cứng rắn quá.”

Ông vươn ngón tay nhẹ chỉ trên giấy: “Cái đuôi chỗ này hơi nhọn và hướng lên trên chứ không phải sang ngang.”

Tần Ngộ: “Vâng.”

Những người khác không dám thở mạnh mà cúi đầu luyện chữ. Mười lăm phút sau, Đàm phu tử mới hơi thả lỏng và rời đi.

Ông ấy vừa đi những người khác đã lập tức nhìn về phía Tần Ngộ. Tần Ngộ buồn cười: “Nhìn ta làm gì?”

 

“Phu tử thật nghiêm khắc với ngươi.”

Tần Ngộ đáp: “Phu tử tận tâm tận lực. Ta có thể làm học trò của một người nghiêm khắc như thế đúng là phúc đức.”

Những người khác ngẫm lại cũng cảm thấy đúng. Người nhà gửi gắm họ tới chỗ phu tử cũng vì ông ấy là người nghiêm khắc.

Nghĩ tới đây tinh thần mới vừa thả lỏng lại căng lên, cả đám tiếp tục đọc sách, luyện chữ.

Tần Ngộ nhìn chữ viết trên giấy và lấy chữ viết mấy ngày trước của mình ra so sánh. Tuy bề ngoài có vẻ giống nhau nhưng chỉ cần liếc mắt qua chi tiết sẽ thấy tốt xấu khác hẳn. Lúc trước cậu cầm bút chặt, tính linh hoạt bị hạn chế, nói rõ hơn chính là dùng quá nhiều sức.

Tần Ngộ gác bút lông và lắc lắc cổ tay dưới gầm bàn sau đó từ từ thở ra. Cậu cảm thấy luyện bút lông đúng là giúp mài giũa con người.

Có Đàm phu tử chỉ dạy nên Tần Ngộ tiếp tục khắc khổ luyện tập. Theo hơi lạnh tăng lên, khả năng viết chữ của cậu cũng tăng lên.

Mãi tới khi phu tử tuyên bố nghỉ cậu mới kinh ngạc phát hiện đã tới cuối năm.

Triệu Cẩm Đường luyến tiếc nên khi tan học vẫn luôn đi theo Tần Ngộ và ồn ào nói tết sẽ tới tìm cậu chơi.

Tần Ngộ cười và đồng ý. Vốn cậu tưởng đây là câu khách sáo cho có thôi, kiểu như sau này rảnh mời cơm hay tụ tập gì đó. Nhưng lần sau không biết là lần nào, ngày đó cũng không biết là ngày nào.

Không ngờ Triệu Cẩm Đường thấy cậu gật đầu đã lập tức nói: “Chọn ngày chẳng bằng đúng ngày, hay ngày mai luôn đi.”

Tần Ngộ sửng sốt.

Triệu Cẩm Đường thấy thế thì hiểu lầm, “Ngày mai ngươi có việc hả? Thế ngày kia thì sao?”

Tần Ngộ nhìn ánh mắt chân thành của bạn mình thì không đành lòng từ chối nên đáp: “Cũng được.”

 

Triệu Cẩm Đường giơ cao nắm tay và nhảy lên. Những người khác nhìn qua thế là cậu nhóc lại quay về nghiêm túc và giả vờ giả vịt nói: “Nếu đã chốt thì không được nuốt lời đâu đó.”

“Đương nhiên.”

Triệu Cẩm Đường chạy như bay rời đi còn Tần Ngộ nhìn bóng dáng như con cá cờ chạy tung tăng của cậu thì mặt mày vui vẻ.

Cậu cõng rương đựng sách về nhà, trong đầu tự hỏi lịch trình cho kỳ nghỉ.

Kỳ nghỉ không dài, trước sau cũng chỉ có 10 ngày nhưng việc học không thể buông lỏng nếu không cậu sẽ quên đồng

Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-duong-thi-cu-thoi-co-dai/1863087/chuong-10.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại
Chương 10: Tính toán của Triệu Cẩm Đường
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.