Ánh mắt Bạc Hàn Nghiêu nhìn cô quá đỗi trầ/n trụi, cảm xúc yêu thích gần như tràn ra khỏi đáy mắt.
Giang Bảo Thuần không nhịn được đưa tay lên, che mắt cậu lại.
Bạc Hàn Nghiêu phản xạ có điều kiện chớp mắt một cái, hàng mi dài quét nhẹ qua lòng bàn tay cô.
Cậu cao lớn, nhưng gương mặt lại nhỏ và hẹp, một bàn tay của cô gần như có thể che hết nửa gương mặt cậu.
So với đôi mắt, lòng bàn tay càng nhạy cảm hơn, có thể chạm đến nhiều chi tiết mà mắt thường không nhìn thấy.
Lần đầu tiên Giang Bảo Thuần cảm nhận được một cách rõ ràng rằng, ngũ quan của cậu sắc sảo đến mức nào, đường nét gương mặt quá đỗi nổi bật: xương mày, hốc mắt, sống mũi, cằm… không có chỗ nào là không rõ ràng, giống như một hẻm núi lạnh lẽo và sâu thẳm.
Chỉ cần nghĩ đến việc những chi tiết tinh tế này chỉ có lòng bàn tay cô mới chạm đến được, tim cô dâng lên một cảm xúc nóng bỏng khó tả.
Bạc Hàn Nghiêu không hề gạt tay cô ra, trái lại còn đưa tay lên, phủ lên mu bàn tay cô.
Sau đó, cậu hơi ngẩng cằm, hôn nhẹ vào lòng bàn tay cô.
Ngón tay Giang Bảo Thuần theo bản năng co lại.
Bàn tay của Bạc Hàn Nghiêu dường như cũng rất khao khát, chưa đầy hai giây sau khi chạm vào làn da, đã theo khe hở giữa những ngón tay mà siết chặt lấy mu bàn tay cô.
Khoảnh khắc mười ngón tay đan vào nhau, rõ ràng cậu trở nên kích động hơn, nhịp thở nhanh hẳn, từng luồng khí nóng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-khat-bao-sao-tieu-hoang-qua/2854861/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.