Edit & beta: Yan Khi bệnh nặng, Trần Diệp luôn giấu giếm tình trạng bệnh tật, không muốn làm phiền người khác đến thăm. Giờ đây bà ra đi, trong tang lễ, học sinh đến viếng không ngừng, Quý Tích hòa mình vào đám đông một lúc, rồi lặng lẽ rời đi. Lâm Vũ Sinh luôn quỳ ở một góc, nhìn di ảnh của Trần Diệp mà ngẩn ngơ, những khoảnh khắc đẹp đã cùng nhau trải qua giờ chỉ có thể tìm thấy trong ký ức. Bà lão hoạt bát vui vẻ đó sẽ không còn gọi tên cậu, cũng sẽ không nấu cho cậu món giò heo thơm phức nữa. Đám tang này không chỉ có sinh viên, còn có nhiều người khác cũng đến để tìm cách nương nhờ vào Trọng Dương Hạ. Ai nấy đều giả vờ đau buồn, nhưng thực ra, nhiều người trong số họ có lẽ còn không biết Trần Diệp trông như thế nào. Trọng Dương Hạ giữ một khuôn mặt lạnh lùng, không nể mặt bất kì ai đến dự tang lễ. Buổi tối, đám đông cuối cùng cũng đã rời đi gần hết. Lâm Vũ Sinh ra ngoài đi vệ sinh, trở về đúng lúc thấy một số nhân viên tập trung đến để viếng, họ đều mặc trang phục đen, đứng thẳng hàng cúi đầu trước di ảnh của Trần Diệp. Họ là người của một công ty, lúc này ra ngoài cũng không biết nên nói gì, Lâm Vũ Sinh lặng lẽ đứng sau một giỏ hoa lớn, âm thầm quan sát họ. Những người khác đã chào hỏi Trọng Dương Hạ, lần lượt rời đi. Cuối cùng chỉ còn lại Giang Kiệt, Kha Đồ và Điêu Dung. Trọng Dương Hạ là người cao nhất trong số họ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-mua-giua-he-nhat-chich-tinh-tinh/2855651/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.